Chương
“Nếu không phải anh lặng lẽ mang hai đứa con gái của tôi đi, để cô ấy không có chỗ dựa tinh thần chờ tôi trở lại, cô ấy đã không gục ngã.
Anh đã giết cô ấy vì dục vọng ích kỷ của chính mình, anh có biết không?”
Lê Vân Hàng rống lên, hai mắt đỏ bừng, thật ra tất cả những chuyện này ông đều tình cờ phát hiện khi trở về nơi ở trước đây của ông và Hạ Ví.
“Không, không thể nào! Không, không phải tôi!”
James lắc đầu, trái tim như sụp đổ, có thể thấy lúc đầu ông ta thực sự thích Hạ Hi.
Nhưng tất cả những điều này vẫn không thể che giấu được sự thật rằng Hạ Hi đã qua đời.
“Là anh! Nhiều năm như vậy anh vẫn luôn biết chính là anh, chẳng qua anh chỉ không thể nào chấp nhận được sự thật này mà thôi, vậy nên anh cứ mãi đổ mọi trách nhiệm lên người tôi, anh báo thù tôi để tìm cho mình khoái cảm, làm tê liệt chính mình”
Lê Vân Hàng tiếp tục nói vậy, nhưng quả thật ông không hổ danh là người đã trải qua nhiều chuyện, gặp nhiều người, nên mỗi một câu ông nói đều có thể chạm đến sâu thẳm nội tâm của Chiêm Nhi. Bởi vì nội tâm Chiêm Nhi đã bị vạch trần nên bây giờ anh ta không còn chút khí thế và năng lực phản kích lại nữa.
Lời Lê Vân Hàng nói giống như bùa mê lặp lại trong đầu anh ta, Hạ Hi vì anh ta mà chết, Hạ Hi vì anh ta mà chết, đây là sự thật anh mãi mãi không dám đối diện.
Mấy chục năm bày mưu tính kế cũng không thể nào khiến anh ta ngủ ngon mỗi đêm được, đây là sự thật, trong đầu anh ta luôn tự an ủi mình, đây cũng là sự thật. Trụ cột tinh thần duy nhất của anh ta chính là Trần Hi Tuấn và Trần Tẩm, thế nhưng bây giờ ngay cả chúng cũng bởi vì hành động của anh ta mà phản bội lại mình rồi Ánh mắt anh ta nhìn ra nơi khác, rơi vào nỗi đau khổ sâu thẳm.
Vào đúng lúc này, Lê Vân Hàng mở túi công văn ra, ông lấy từng tệp tài liệu ra, rồi mở chúng ra, rút ra một bức thư.
“Đây là bức thư tôi đã tìm được ở nơi sau khi tôi quay về Việt Nam đã ở cùng với Hạ Hi, bên trên ghi chép tất cả mọi chuyện xảy ra lúc đầu”
Chiêm Nhi nhìn Lê Vân Hàng một cái, tay run run cầm lấy bức thư, nét chữ quen thuộc đột nhiên đập vào trong tầm mắt, nội dung bức thư: là như thế này: Ngày tháng năm .
Khi anh nhìn thấy những bức thư này, em không biết liệu mình còn ở thế gian này hay không.
Hôm nay con của chúng ta đã không còn nữa rồi, chúng đã bị em làm mất, anh nhất định sẽ trách em, có đúng không?
Thế nhưng em còn cách nào nữa đây, là một người phụ nữ tay không trói gà, ngay cả chúng ở đâu em cũng khó mà biết được.
Em nghĩ có lẽ đây chính là kết quả của việc mà mấy người bên cửa hàng làm để báo thù sau khi anh đi đấy!
Thế nhưng Chiêm Nhi nói sẽ giúp em tìm chúng, anh yên tâm đi.
Còn nữa, em rất nhớ anh, rốt cuộc khi nào anh mới quay lại, em vẫn luôn ở đây đợi anh.
Ngày tháng năm .
Gần đầy kỳ lạ lắm, em cứ luôn cảm thấy anh đang ở bên cạnh em.
Ngày tháng năm .
Hôm nay em phải kết hôn rồi.
Đối tượng kết hôn là anh em tốt của anh, Chiêm Nhi.
Có lẽ anh sẽ trách em phản bội anh, lại đi gả cho Chiêm Nhi mà không đợi anh quay về.
Nhưng em phải nói cho anh biết, người em yêu vẫn luôn là anh, từ trước đến giờ chưa bao giờ là anh ấy cả.
Là anh ấy đã bỏ thuốc vào trong rượu của em, anh cứ mãi không về, cục cưng trong bụng em ngày càng lớn hơn rồi, em cũng hết cách, chỉ có thể gả cho anh ấy thôi.