Chương
Lê Vân Hàng dù đã trải qua mưa bom bão đạn, khi đứng trước Lê Nhật Linh, ông cũng chỉ là một người cha yêu thương con hết lòng thôi, tình cảm cứ thế tuôn trào ra, khó khăn lắm ông mới tìm được con người của mình, nhưng ông cũng đã liên lụy đến cô, khiến cô bị thương.
“Cha, con không sao, cha xem không phải con khỏe lắm sao? Cha phải chú ý sức khỏe, cha vẫn còn chưa đích thân tới thăm mấy đứa Hạ Lan đâu đấy”
Lê Nhật Linh giống như một đứa trẻ, trong giọng nói còn mang theo sự làm nũng, Lê Vân Hàng lập tức không còn khó chịu nữa.
“Con ấy, con gái lớn rồi, cha cũng hết cách với con. Thế nhưng cho.
dù sau này có thế nào, con cũng đừng ngốc như vậy nữa, nếu không thì con kêu cha và Lâm Quân, còn cả lũ nhóc nữa pahir sống sao đây?”
“Con biết rồi, con biết rồi!” Lê Nhật Linh giống như đứa trẻ thường xuyên phải nghe mấy lời dông dài của cha.
Câu trả lời của cô khiến hai người bên kia đều bật cười.
“Cha, để con và Trần Hi Tuấn nói chuyện đi!”
“ừ”
Lê Vân Hàng liếc nhìn Trần Hi Tuấn một cái rồi đưa điện thoại sang.
Trần Hi Tuấn do dự một lúc mới từ từ đưa tay ra nhận lấy điện thoại.
“Alo!”
Trần Hi Tuấn đưa điện thoại lên tai, nghe thấy giọng nói của Lê Nhật Linh từ bên kia truyền đến, mãi không chịu nói gì cả.
“Alol”
Nhật Linh bỏ điện thoại trên tai xuống, nhìn vào màn hình một chút, điện thoại không bị cúp máy mà. Kì lạ thật, cô lại đưa đến thoại lên tai.
“Alo, Trần…”
“Nhật Linh”
Lần này không đợi Lê Nhật Linh gọi hết tên của cậu ta, Trần Hi Tuấn đã lấy hết can đảm ra mà mở lời.
Trần Hi Tuấn hơi hé miệng, lông mày giật giật.
“Cậu…”
Có vẻ như hai người đã nói ra cùng một lúc, khiến cho không khí trở nên có chút kì lạ.
“Chị nói trước đi…”
“Cậu nói trước đi…” Lê Nhật Linh cười tủm tỉm, tự nhiên sao lại ăn ý quá vậy?
“Vậy chị hấy nói trước đi!”
Trần Hi Tuấn theo phép lịch sự nhường phụ nữ trước, nói.
“Không, cậu cứ nói trước đi!”
Lê Nhật Linh nghĩ một chút về nội dung mình định nhắc tới đành bảo cậu ta nói trước.
Trần Hi Tuấn liếc nhìn qua hai người còn lại trên xe, thật ra là bọn họ cũng không chú ý đến mình, nhưng lời nói đã đến tận đầu môi rồi mà vẫn có chút do dự không nói nên lời.
“Sức khỏe của chị sao rồi?”
Sau một lúc cứ loay hoay như vậy, trong lòng bối rối cả nửa ngày.
trời, cuối cùng lại đi hỏi cái vấn đề cũ rích ấy.
“Ừm, vẫn rất tốt, vài ngày nữa là có thể xuất viện rồi”
Cảm nhận được sự do dự muốn nói lại thôi của cậu ra, Lê Nhật Linh rất phối hợp mà trả lời.
, vậy, vậy là được rồi!” Trần Hi Tuấn hậm hực mà trả lời.