Chương
“Không có, cậu lui xuống đi!”
“Vâng!”
Ra khỏi phòng làm việc, Minh thấy mình tỉnh táo lên không ít.
Lúc này anh ta chỉ muốn lén nhìn cô mà thôi!
Minh lái xe đi đến nhà James, những năm này đi theo ông ta, mặc dù cũng chẳng học được cái gì nhưng thân thủ trở nên nhanh nhẹn không ít.
Trèo qua hàng rào có thể thấy được vườn hoa trong nhà của ông ta.
Mà lúc này, dưới tàn cây, Trần Hi Lam đang ngồi trên xích đu dựa người vào dây thừng, trên tay cầm một đóa mẫu đơn đỏ, chuyên chú phân tích cánh hoa của nó.
Anh ta thấy lòng mình có chút nóng lên, chỉ nhìn cô thôi mà lại có cảm giác tim đập rất nhanh, cảm giác này anh ta chưa gặp qua bao giờ.
Anh ta cứ như vậy ghé vào hàng rào nhìn Trần Hi Lam, cảm giác như thời gian đang ngừng lại.
Cô ấy đang nghĩ về cái gì, vì sao lại sâu muộn đến thế, đột nhiên anh ta phát hiện ra rằng mình không chỉ muốn nhìn cô như thế này, mà còn muốn biết thêm mọi thứ về cô, biết mọi cảm xúc của cô.
Tiếng động cơ xe truyền đến tai Minh, phá vỡ dòng suy nghĩ của anh ta, đoán là James đã về, Minh nhảy xuống hàng rào, từ trong đám người biến mất.
“Chat”
Thấy .James trở về, Trần Hi Lam chạy đến đón.
“Ừm”
Nhìn thấy Trần Hi Lam, James gật đầu, nhưng tâm trạng không vui vẻ cho lắm.
“Sao lại chỉ có mỗi mình con vậy, anh con đâu?”
“Anh con…”
Trần Hi Lam cắn môi, không biết nên mở miệng như thế nào.
“Làm sao vậy?” Nhìn dáng vẻ Trần Hi Lam muốn nói lại thôi, James có dự cảm không lành, ánh mắt thêm vài phần sắc bén.
“Anh vừa gọi điện thoại đến, nói là, anh ấy sẽ về Việt Nam một thời gian. Bảo chúng ta không cần phải lo lắng cho anh ấy”
Trần Hi Lam không dám nhìn vào mắt James, cúi đầu khe khẽ nói.
“Hừ, đi đi, cứ đi đi! Nếu đi rồi thì đừng có về nữa”
James giận dữ mảng lớn, vung tay đi vào nhà.
“Cha, anh cũng không phải cố ý đâu mà, chắc là anh ấy chỉ muốn ra ngoài khuây khoả thôi, cha cũng đừng trách cứ anh ấy”
“Con không cần phải thay nó nói chuyện với cha, anh con không nên thân, cha còn có con, nó đi rồi, tất cả đều cho con”
“Con…”
Trần Hi Lam muốn nói lại thôi, cô đâu có muốn như thế. Cô không muốn tranh giành với anh trai cái gì cả, thứ cô muốn từ trước đến nay.
chỉ có sự hòa thuận vui vẻ của gia đình mình.
Càng huống chỉ, ở thành phố Hà Nội còn có Hạ Huy Thành, cô cũng lâu lắm rồi chưa gặp lại anh ấy.
Lúc này đám người Trần Hi Tuấn đã lên máy bay về nước.
“Anh nói cho Nhật Linh chưa? Việc hôm nay chúng ta sẽ trở về Việt Nam!”