Chương
“Nhưng đây là chuyện sinh tử, chị hiểu em muốn nói gì không?”
Trần Hi Lam nhìn Lê Nhật Linh, cô không nói rõ ràng cũng vì không muốn thừa nhận sự độc ác của cha mình.
“Trần Hi Lam, chị hiểu, em có thể hứa với chị một điều được không?”
Lê Nhật Linh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó rồi nhìn Trần Hi Lam bằng ánh mắt khẩn cầu.
“Có chuyện gì vậy?”
“Đừng nói với người khác về chuyện này, đặc biệt là Lâm Quân”
“Nhưng…
“Chị không muốn anh ấy lo lắng. Em biết không, Lâm Quân coi chị như sinh mệnh của chính mình. Nếu biết được chuyện này anh ấy sẽ càng bốc đồng hơn và điều đó sẽ không tốt cho tất cả chúng ta.”
“Em biết!”
Trần Hi Lam gật đầu, mì udon đã lạnh đi nhưng trái tim bọn họ lại rất ấm.
“Anh trai!”
“Hai người nói cái gì mà nói lâu như vậy?”
Trần Hi Tuấn có chút nghỉ ngờ khi nhìn thấy Trần Hi Lam đưa Lê Nhật Linh trở về, anh nhận ra Trần Hi Lam có chút khác thường, chuyện với Hạ Huy Thành anh cũng biết, hiện tại Hi Lam có thể gần gũi với Lê Nhật Linh xem ra con bé này đã lựa chọn từ bỏ.
“Chuyện của con gái với nhau em sẽ không nói cho anh nghe!”
Trần Hi Lam giả vờ bí ẩn, Lê Nhật Linh liếc nhìn Trần Hi Lam cười bất lực.
“Lê Minh Nguyệt tỉnh rồi, chị có muốn kiểm tra không”
Trần Hi Tuấn nhún vai rồi nhìn Lê Nhật Linh hỏi.
“Lê Minh Nguyệt tỉnh rồi?”
Lê Nhật Linh mở to hai mắt, dựa trên tình trạng của Lê Minh Nguyệt mà có tỉnh lại nhanh như vậy khó trách cô kinh ngạc như vậy.
“Vậy chị sẽ đi xem, em có muốn đi cùng nhau không?”
Lê Nhật Linh liếc mắt nhìn Trần Hi Lam.
“Được!”
“Được cái gì, bệnh nhân vừa tỉnh lại cần yên tĩnh, em đi cùng anh”
Trần Hi Tuấn nắm lấy tay Trần Hi Lam trước khi cô định đi cùng Lê Nhật Linh, bị Trần Hi Tuấn bị giữ chặt Trần Hi Lam bĩu môi không muốn.
“Ha ha!”
Lê Nhật Linh mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt Trần Hi Lam rồi rời khỏi nơi đó.
“Minh Nguyệt, đừng ngó lơ anh, em nói cái gì đi!”
Hà Dĩ Phong ngồi bên cạnh Minh Nguyệt, anh nhìn Minh Nguyệt không nói lời nào thì trong lòng lo lắng không biết nên nói gì.
Lê Minh Nguyệt ngả người ra sau, sắc mặt vẫn tái nhợt.
“Lê Minh Nguyệt!”
Lê Nhật Linh đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng bệnh rồi nhẹ nhàng đi tới, cô cảm thấy bầu không khí bên trong hơi bất thường.
“Có chuyện gì vậy?”
Nhật Linh liếc Minh Nguyệt rồi nhìn Hà Dĩ Phong.
“Minh Nguyệt, em tới thật đúng lúc, cô ấy không chịu tha thứ cho tôi, xin em hãy giúp tôi thuyết phục cô ấy!” Dĩ Phong khẽ cau mày đau lòng, toàn thân giống như một quả cà tím chết cóng, có cảm giác bơ phờ.