Chương
“Em biết hiện tại anh đối với cha rất thất vọng nhưng dù sao ông ấy cũng là cha của chúng ta” Trần Hi Lam thở dài nói.
“Đã đến mức này mà em còn nói hộ cho ông ta?”
Trần Hi Tuấn liếc nhìn Trần Hi Lam có phần nghỉ hoặc.
“Đúng rồi, anh quên mất. Em đã từng đứng ở bên phía cha, vậy lần này em nói cho anh biết chuyện này làm gì? Không phải em không thích anh giúp người ngoài sao?”
Trần Hi Tuấn nghỉ ngờ nhìn Trần Hi Lam, anh không hiểu em gái mình đang nghĩ gì.
“Đúng vậy, em không ủng hộ việc anh giúp mấy người Lâm Quân.
Lần này em trở về nói với anh điều này không có nghĩa là ủng hộ việc anh giúp đỡ người ngoài. Anh à, anh đã quên mất rằng dù cha có là người như thế nào thì ông ấy cũng thật lòng yêu thương chúng ta. Lần này em trở về để nói với anh rằng thực ra em đang muốn nghĩ cách ngăn ông ấy lại để ông ấy giảm bớt tội lỗi! “
Trần Hi Lam nghiêm túc giải thích rằng đây quả thật là suy nghĩ thật lòng của cô, dù sao khi tình cảm và lý trí kết hợp thì không phải ai cũng có thể lựa chọn lý trí, nhưng có rất nhiều chuyện bọn họ phải suy nghĩ rõ ràng.
Nếu không được .James và Hi Tuấn che chở ngay từ khi còn nhỏ thì có lẽ cô đã lớn lên thành một người phụ nữ khôn ngoan như Nhật Linh.
Trần Hi Tuấn im lặng một lúc, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Trần Hi Lam, em lớn rt Sau đó anh mỉm cười võ vai Trần Hi Lam.
“Thực ra đây cũng là mong muốn của anh. Đừng lo lắng, không cần biết cha chúng ta là người thế nào, biến cố này sẽ ra sao! Em vẫn có anh và anh sẽ mãi là anh trai của em”
Hơi ấm của người thân lúc này giống như một liều thuốc tốt đem đến cho Trần Hi Lam cảm giác ngọt ngào sau khi tiếp nhận những đau khổ vừa rồi.
Cô gật đầu thật mạnh cố gắng giữ cho những giọt nước mắt không rơi.
Một ngày mới đã đến, ánh sáng rơi xuống trên mặt đất nhưng thời tiết không có nhiều nắng.
“Cha vợ thật sự muốn rời đi nhanh như vậy, cha không muốn ở lại một thời gian nữa sao?”
“Không được, không được, nếu cha trở về thì công ty sẽ rất hỗn loạn”
Lê Vân Hàng cười đầy vẻ ôn hòa, Lê Nhật Linh đưa chiếc cặp đã sắp xếp gọn gàng vào tay ông, ánh mắt cô đầy vẻ luyến tiếc.
“Cha!”
“Ôi, con bao nhiêu tuổi rồi sao còn khóc nhè?. “
Lê Vân Hàng vỗ võ vai Nhật Linh, ông cũng có chút u sầu, hai người vừa mới đoàn tụ lại phải chia tay, ông cũng cảm thấy khoảng thời gian này không dễ có được.
“Ông ngoại, ông ngoại Nghe nói rằng hôm nay ông ngoại sẽ phải rời đi nên mấy đứa nhỏ vội vàng chạy tới tranh nhau tạm biệt Lê Vân Hàng chút!”
“A, chậm một chút, chậm mộ Lê Vân Hàng ngồi xổm xuống rồi mở rộng vòng tay nhìn bọn trẻ lao vào vòng tay ông.
Nhìn mấy đứa nhỏ lao vào dính mình khiến người ta cảm thấy ấm lòng.
“Ông ơi, sao ông về sớm vậy?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Ly nhăn lại, bàn tay của bé khế chạm vào râu của Lê Vân Hàng, đôi mắt to tròn nghiêm túc nhìn ông ngoại thật giống như muốn làm tan chảy lòng người.
“Bởi vì ông ngoại phải về nhà, ông ngoại có rất nhiều việc phải làm ở nhà”
Lê Vân Hàng cười hạ giọng dùng giọng điệu trẻ con nói chuyện cùng mấy đứa nhỏ, có thể thấy được ông rất thích những đứa nhỏ này, huống hồ đây đều là cháu ngoại của mình làm sao có thể không thích.