Chương
“Đi về thôi” Lâm Quân thở dài một hơi rồi nói.
“Gì vậy?” Nhân viên đội cứu nạn sờ tai, anh ta có vẻ không tin lắm những gì Lâm Quân vừa nói ra. Đêm hôm qua, anh ta đã nói với Lâm Quân rất nhiều lần rằng tìm kiếm như vậy trong đêm rất không an toàn, có thể gặp phải thú dữ nhưng Lâm Quân dù phải trả gấp ba lần tiền cho.
bọn họ cũng không muốn bọn họ bỏ đi.
Lâm Quân nhắm mắt lại, lấy tay xoa huyệt thái dương rồi nhắc lại một lần nữa: “Đi về thôi.”
“Tại sao?”
“Không tìm thấy” Lâm Quân nở một nụ cười thoải mái nhưng cả khuôn mặt luôn ẩn hiện một nỗi đau đớn vô cùng tận, Anh hiểu rằng, có thể Lê Cảnh Linh đã không còn ở đây nữa.
Và anh cũng không hy vọng có thể tìm thấy cô ở đây, nếu như anh tìm thấy cô ở đây thì nói không chừng chỉ là thi thể của cô.
Lâm Quân và đội cứu nạn từ từ rời khỏi núi, mọi thứ trở lại trạng thái im lặng.
“Lâm Quân? Anh về rồi sao?” Lâm Quân đi cả đêm không về, Trần Hi Lam và Trần Hi Tuấn cũng ngồi chờ cả đêm, nhìn thấy Lâm Quân, hai người bọn họ lại cảm thấy có chút mong chờ.
“Sao rồi? Có tìm thấy Nhật Linh không?”
Lâm Quân mệt mỏi ngẩng mặt lên, rồi lắc đầu. Không khí nhanh chóng trầm lắng lại, giống như một quả lựu đạn không có tiếng, khiến cho mấy người có mặt ở đó đều nổ tan tành.
Tất cả mọi người đều hiểu, như thế có nghĩa là gì, có nghĩa là hiện giờ Lê Cảnh Linh vẫn không rõ sống chết và càng có nghĩa là cô cũng lành ít dữ nhiều.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Trần Hi Lam nhìn Lâm Quân, rồi lại nhìn Trần Hi Tuấn, cô lo lắng đến mức sắp bật khóc.
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Ngày nào chúng ta như tìm được Lê Nhật Linh thì ngày đó chúng ta không bỏ cuộc.” Lâm Quân từ từ nói, giọng nói không lớn lắm nhưng có thể khiến cho tất cả mọi người ở đó cảm nhận được quyết tâm của anh.
Trần Hi Tuấn gật đầu: “Anh đã tìm kiếm một ngày một đêm rồi, anh mau đi nghỉ đi”
Ống quần của Lâm Quân dính đầy bùn, sắc mặt anh cũng vô cùng mệt mỏi. Dáng vẻ này của anh đúng là của người mới đi từ trong rừng ra.
“Được” Lâm Quân đồng ý: “Tôi đã cho người tiếp tục tìm kiếm dưới vách núi, nếu có chuyện gì thì lập tức báo cho tôi bị “Tôi biết rồi” Trần Hi Lam nhanh chóng gật đầu rồi dìu Trân Hi Tuấn ra ngoài.
Lâm Quân nằm xuống nhắm mắt lại thì chỉ trông thấy khuôn mặt của Lê Nhật Linh. Rõ ràng là anh rất mệt nhưng anh xoay qua xoay lại thế nào cũng không ngủ được.
Không biết sau đó bao lâu, anh mơ màng ngủ thiếp đi, trong giấc mơ cũng toàn là hình ảnh của Lê Nhật Linh.
Trần Hi Tuấn và Trần Hi Lam ngồi trong phòng chán nản, hai người nhìn nhau rồi cũng không nói gì.
Rất lâu sau, Trần Hi Lam mới lên tiếng: “Anh, nếu chúng ta thật sự không tìm thấy Nhật Linh thì mối thù giữa cha và Lâm Quân thật sự không có cách nào hóa giải được”
Trần Hi Tuấn cũng chỉ biết cười khổ: “Chúng ta cố gắng như vậy, còn nghĩ sẽ có thể thay đổi được kết cục cuối cùng nhưng vòng qua vòng lại, cuối cùng lại đi đến kết quả tồi tệ nhất.
“Đúng vậy”
Trần Hi Lam thở dài, cả căn phòng rơi vào im lặng.
Còn bên này, Lâm Ảnh lại nhận được điện thoại của James: “Sao bị lộ nhanh như vậy?”
“Năng lực quan sát của Lâm Quân thật sự rất mạnh, hơn nữa anh ta hiểu Lê Nhật Linh như trong lòng bàn tay, tôi thật sự không ngụy trang được”
Lâm Ảnh giải thích với James ở đầu dây bên kia.
“Hừ” James cười lạnh: “Không phải tôi đã sắp xếp để cho cô mất trí nhớ sao? Lâm Quân yêu Lê Nhật Linh nhiều như thế, cho dù cô có lộ ra chút sơ hở nào đó thì anh ta cũng không để ý”