Chương
“Hà Dĩ Phong, anh thử nói xem Nhật Linh có trở về được không?”
Không biết thời gian qua bao lâu, Lê Minh Nguyệt mới ngẩng đầu từ trong lòng Hà Dĩ Phong lên. Hai mắt cô đỏ ngầu, giống hệt như một con thỏ bị sợ hãi.
“Yên tâm đi, cô ấy nhất định sẽ trở về mà” Hà Dĩ Phong nắm chặt lấy tay của Lê Minh Nguyệt, hình như anh đang cố gắng để thuyết phục.
cô.
Lê Minh Nguyệt cũng cố gắng gật đầu, mấy người Lâm Quân nhất định có thể tìm thấy Lê Nhật Linh. Cô tin rằng người lương thiện nhất định sẽ được ông trời phù hộ, cô nhất định sẽ không gặp phải chuyện gì.
Hai người đều mang đầy tâm sự trong lòng, Lê Minh Nguyệt đột nhiên hiểu ra vì sao mấy hôm nay cô luôn cảm thấy bất an trong người.
Hình như cô và Lê Minh Nguyệt đã có một sợi dây gắn kết gì đó.
“Được rồi, em đừng nghĩ nhiều nữa. Em muốn ăn gì, anh sẽ bảo.
người đi làm?” Tâm trạng của Lê Minh Nguyệt đã trở lại bình thường. Hà Dĩ Phong véo má của cô rồi đứng lên, từ khi cô mang thai, ba mẹ anh cứ thể xông thẳng vào và làm phá hỏng thế giới hai người của bọn họ, lại còn có một lý do rất hợp lý là để chăm sóc cho Lê Minh Nguyệt.
Nhưng Hà Dĩ Phong cũng đau lòng cho Lê Minh Nguyệt nên cũng không bảo họ về, cứ như thế mà bọn họ ở lại đây luôn.
“Em ăn cá hấp” Lê Minh Nguyệt nhìn Hà Dĩ Phong rồi nói nhẹ
“Hạ Linh, cha có ở đó không?
Lại sang một ngày mới, nhưng sau quãng thời gian dài ngồi trên máy bay thì hiện tại trời cũng đã chạng vạng tối. Lâm Quân vừa bước đi trong sân bay Nội Bài vừa gọi điện thoại cho Lê Vân Hàng đang ở phía bên kia đại dương nhưng không ngờ người nhấc máy lại là Hạ Linh.
Hai mắt Hạ Linh quầng thâm như gấu trúc, cô lắc đầu nói: “Không có, ông ấy vẫn đang ở công ty”
“Công ty? Giờ này sao lại ở công ty?” Lâm Quân nhíu mày, múi giờ của Pháp và Hà Nội có chênh lệch, bên Pháp giờ này không còn sớm nữa.
Ở đầu dây bên kia, Hạ Linh thở dài một cái: “Đúng vậy đấy ạ, lúc trước thì đúng là như thế nhưng gần đây đang có người âm thầm thu mua cổ phiếu ở công ty, người kia em từng nhắc với anh rồi, chính là Robert, cha hoài nghi ông ta nhưng lại không có chứng cứ xác thực nên vẫn không làm gì được ông ta, nên giờ cha đang vất vả xử lý mấy chuyện của công ty, bận lắm, toàn đi sớm về muộn thoi”
“Vậy sao..” Lâm Quân gật đầu: “Hạ Linh, bao giờ cha về nhắc ông ấy gọi điện lại cho anh, không cần vội vã đến công ty đâu, anh sẽ nghĩ cách để giải quyết chuyện này”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá! Lâm Quân, cảm ơn anh nhiều” Hạ Linh vui vẻ vội vã gật đầu cảm ơn, nhẫn nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể thả ra rồi.
“Không có gì, có gì đâu mà cảm ơn, đều là người một nhà cả, thôi, anh cúp máy đây” Lâm Quân mở miệng, anh mắt sâu thẳm, bình tĩnh.
“Vâng.”
Lâm Quân giảo bước ra khỏi sân bay, lúc đi có cả Trần Hi Tuấn và Lê Nhật Linh cùng đi, tới lúc trở về lại chỉ còn một mình anh, không biết nên nói là tạo hóa trêu người hay là định mệnh đây.
Lâm Quân lắc đầu bỏ những suy nghĩ tản mạn trong đầu rồi bước thẳng về chỗ trợ lý Lưu đang chờ sẵn.
Ngắm nhìn mảnh đất quen thuộc, anh hít sâu một hơi nơi quê hương quen thuộc. Trần Hi Tuấn và Trần Hi Lam đã được anh đưa trở về Mỹ hoặc đưa tới nơi khác.
Nhưng tung tích của Lê Nhật Linh anh lại vẫn không biết, lân này anh trở về, quyết sẽ không buông tha cho James.
Cho nên mới để Trần Hi Tuấn và Trần Hi Lam rời đi, anh vốn không cần bất luận kẻ nào, chọn một cuộc sống yên tĩnh an bình chỉ để có được cuộc sống trọn vẹn với Nhật Linh mà thôi. Nhưng bây giờ lại có kẻ †o gan xen vào phá hỏng những ngày tháng yên bình đó.
“Tổng giám đốc Lâm, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?” Trợ lý Lưu cũng phát hiện tâm trạng Lâm Quân không tốt nên cẩn thận dò hỏi.
“Quay về Phong Linh Đàm đi” Lâm Quân nói, lời này ít nhưng hàm ý lại nhiều, khiến cả trợ lý Lưu cũng có đôi chút kinh ngạc.