Chương
“Ông bạn? tôi nghĩ ông Lê hiểu nhầm rồi, chúng ta trước giờ không phải bạn bè gì. Trước kia giúp ông chỉ là vì muốn lấy được LX, ông đừng quên, bây giờ ông chả là cái gì hết”
Robert cười lạnh nhạt, nhìn Lê Vân Hàng biểu cảm không sợ hãi gì.
“Ồ, đúng đó! Là tôi đây nhầm tưởng, nhưng đúng là cảm tạ Tổng giám đốc Robert đây chịu tiếp nhận LX, nếu không tôi đây không biết phải làm sao để hoàn tất đống nợ của công ty này, Tổng giám đốc Robert thì không thế, ông cao tay quá, có thể giải quyết được vấn đề hiểm hóc này”
Nụ cười của Lê Vân Hàng càng đậm hơn, mà sắc mặt của Robert càng dần càng trở nên u ám.
“Chuyện này quả nhiên do ông bày trò, không ngờ lại cắn ngược lại tôi, vậy mà ông lại không hề tiếc nuối LX!”
Robert hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Lê Vân Hàng giống như đang nhìn một câu đố khó. Cũng đúng, đổi thành bất cứ người bình thường nào thì cũng không muốn phá hoại tâm huyết của mình như thế.
“Ông!”
Lê Vân Hàng cười khinh miệt, sau đó nói tiếp: “Tổng giám đốc Robert nghĩ nhiều quá rồi”
“Huống chỉ ông thấy tôi từ bỏ LX bao giờ thế? Rõ ràng là các người trắng trợn cướp đi, chuyện này ai cũng rõ, ông đừng ngậm máu phun người”
“Ông có ý gì?” Robert híp mắt, nhìn Lê Vân Hàng trước mặt mình.
“Có ý gì, tôi làm nhiều thứ thế là vì gì, chắc là Tổng giám đốc Robert đều hiểu cả, hoặc là ông có muốn hỏi chủ của ông chút không?”
“Ông biết hết sao?”
Robert sắc mặt kinh ngạc, rõ ràng không ngờ bản thân lại bị phát hiện hết.
“Đúng thì sao?”
“Ông tưởng rằng chỉ chín triệu USD đã đủ để sụp đổ sản nghiệp của James sau lưng tôi sao?”
Robert nhìn hợp đồng bồi thường trên bàn trước mặt, nét cười dâng lên mắt.
“Ồ, Tổng giám đốc Robert có phải nhầm rồi không, không phải chín triệu đô, mà là bốn mươi triệu USD!”
Lê Vân Hàng cười cười, đẩy văn kiện trong tay mình đến trước mặt Robert, cầm lên xem, tuỳ ý ném lên bàn.
“Cái gì?”
Robert hoảng hồn nhìn ông, nói tiếp: “Không phải trước kia ông nói, ông đã giải quyết xong, chỉ còn chín triệu USD kia thôi sao?”
“Tôi giải quyết tạm thời rồi, không bằng Tổng giám đốc Robert cứ xem trước rồi nói tiếp!”
Lê Vân Hàng chỉ bản hợp đồng mình đẩy sang, sắc mặt khinh thường.
Robert cầm văn kiện trước mặt, căng thẳng lật mấy tờ.
“Vậy mà ông lại kí hợp đồng trả sau với đối phương, ba mươi mốt triệu USD, số tiền đó mà đối phương cũng chấp nhận chuyển khoản sau!
Ông đã dùng thủ đoạn gì?”
Lê Vân Hàng cười.
“Tôi nghĩ đây không phải chuyện Tổng giám đốc Robert nên lo lắng nữa rồi, bây giờ ông nên nghĩ xem nên nói cho chủ của ông thế nào để trả nốt số nợ đi. Bởi vì hợp đồng có kì hạn trả là năm ngày sau, qua năm ngày sau sẽ tính lãi thêm, tới lúc đó số tiền nợ sẽ như quả cầu tuyết, càng dần càng to, cuối cùng bùm một tiếng, đè nát các người”
“Lê Vân Hàng, ông thật đê tiện!” Robert lập tức đứng lên, ngón tay run rẩy chỉ Lê Vân Hàng.
“Đê tiện, nói về đê tiện thì tôi không bì kịp một nửa ông!”
Lê Vân Hàng cười lạnh lùng, Robert ngồi bệt ra ghế như một quả bóng xẹp hơi.
“Peter, Peter!”
Robert gọi tên trợ lí bằng giọng run rẩy.