Chương . Phản tác dụng.
Trong lòng Hạ Lan Châu chua chát, Hạ Huy Thành luôn đối xử với Lê Nhật Linh ấm áp như thế, đến mức cho dù bản thân đang đau đớn đến chảy máu cũng phải bảo vệ cô ta thật chu đáo.
“Anh, anh thật ngốc quá đi.”
Hạ Huy Thành cũng không nói gì, từ lúc nãy đến giờ anh ấy vẫn luôn im lặng. Nắm chặt trên tay chiếc túi bùa cầu phúc rẻ bèo mà năm đó cùng Lê Nhật Linh đi leo núi xin về.
Hạ Lan Châu cứ ngồi bên cạnh anh như thế, tự nói rồi tự mình trả lời. Kể cả không được anh cô trả lời lại cô cũng không hề cảm thấy khó chịu.
Mãi đến lúc hai vị phụ huynh nhà họ Hạ gọi điện đến, và bảo Hạ Lan Châu về nhà ăn cơm cô mới chuẩn bị rời mẹ đã, rồi em lại qua đây chăm sóc anh. Nếu anh cần cái gì thì cứ ấn chuông gọi y tá nhé.”
“Anh, em đi trước đã nhé, về ăn cơm với ba Đến lúc này Hạ Huy Thành mới ngẩng đầu lên nhìn cô: “Lan Châu, thật ra người ngốc thật sự chính là em”
Trong lòng Hạ Lan Châu ngây ra, chạy trốn như bay ra khỏi phòng.
Hôm nay Hạ Huy Giang lại nhắc đến chuyện của ba năm trước. Giọng điệu chắc chắn và thái độ thông suốt tất cả đó của anh ấy, làm cô cảm thấy hoảng loạn.
Trong ba năm nay, thái độ của anh cô đối với cô luôn không nóng không lạnh. Không lẽ anh ấy đã biết rõ mọi chuyện?
Không phải đâu, không phải đâu. Anh cô yêu Lê Nhật Linh như thế, nếu như anh ấy biết được mọi chuyện thì anh ấy sẽ không thể nào mà giữ được bình tĩnh khi đối diện với mình như thế. Chắc chắn là do mình nghĩ nhiều mà thôi, chắc chắn là như thế.
Dưới ánh đèn đường, một bóng hình xinh đẹp từ từ đứng thẳng lên.
“Lưu Ly, sao cô lại tìm được đến tận đây rồi.
Nhanh tranh thủ lúc chưa có ai phát hiện thì đi đi!“ Sắc mặt người phụ nữ trở nên u ám.
Lưu Ly đẩy tay người phụ nữ nọ ra, đứng vững vàng rồi mới nói: “Tôi đến là để nói cho cô một tiếng, chúng ta đã thành công rồi. Lâm Quân điều tra mấy ngày rồi cũng chẳng điều tra ra manh mối nào cả. Anh ta không hề phát hiện ra mọi chuyện là do chúng ta làm. Cô cũng lợi hại thật đấy, tự mình ra tay là có thể kín kế không sơ hở một chút nào đến như thế. Sao lúc trước cô bày mưu tính kế cho tôi cũng không có chu đáo đến mức này?”
“Tôi nào có nghĩ cô ngu ngốc đến thế, mọi việc đều cứ thế mà viết cả lên mặt ngoài.“ Người phụ nữ trả lời lại cô ta một cách đầy mỉa mai: “Lần này thành công là đúng rồi. Nhưng mà tôi cũng không hề muốn rằng, khi mọi chuyện sóng gió còn chưa qua đi thì cô lại tự nhiên đứng ra, làm cho cả hai chúng ta đều bị bại lộ.”
“Được rồi, được rồi. Cô cũng không cần phải dạy dỗ tôi. Tôi biết việc tôi tự tiện qua đây tìm cô là do tôi nghĩ không chu đáo. Nhưng trong lòng tôi bây giờ đang nghẹn một bụng khó chịu đây này, không chịu nổi nữa thì phải biết làm thế nào?”
Lưu Ly hít sâu một hơi, lôi bao thuốc lá dành cho nữ ra châm một điếu thuốc rồi hít một hơi.
Kế hoạch thành công rồi, nhưng trong lòng cô ta không hề cảm thấy vui vẻ một tí nào.
Lê Nhật Linh rõ ràng đã không còn sạch sẽ nữa.
Ảnh của cô ta và Hạ Huy Thành ở chung với nhau cô ta cũng đã cắt ra, rồi gửi cho Lâm Quân rồi. Làm gì có thằng đàn ông nào chịu được chuyện vợ mình cắm sừng mình cơ chứ? Thế mà Lâm Quân vẫn khăng khăng giữ cô ta lại bên cạnh anh ấy.
Cô ta không cam tâm, liền tung cả video khắp nơi, việc này ở thành phố Hà Nội đã gây ra một trận náo loạn ầm ï. Đến cả tập đoàn nhà họ Lâm cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa.
Thế nhưng Lâm Quân không những không đá Lê Nhật Linh đi, mà lại càng cố sống cố chết bảo vệ cô ta chặt chẽ hơn.
Lưu Ly cũng đã từng tìm cách, tìm cơ hội đi đến bệnh viện để gặp Lê Nhật Linh một lần. Nhưng cô ta không bao giờ có được cơ hội vào trong phòng bệnh.
Cô ta nghe ngóng khắp nơi cũng chỉ có thể nghe được nhiều nhất là bây giờ mỗi ngày Lê Nhật Linh chỉ có ăn uống ngủ nghỉ, không hề biết việc gì cả.
Cả một trận ồn ào huyên náo khắp cả thành phố như thế, mà Lê Nhật Linh lại không hề biết một tí tẹo gì.
Lâm Quân bảo vệ cô ta cẩn thận như thế, đừng nói là muốn ly hôn với cô ta, chỉ sợ là sẽ càng giám sát cô ta sát sao hơn mà thôi.
Vì sao lại thành như thế này chứ?
Tất cả mọi chuyện rõ ràng đều theo như từng bước các cô đã lên kế hoạch. Thế nhưng tại sao kết cục lại hoàn toàn khác sự dự đoán của bọn họ.
Lưu Ly cảm thấy cực kỳ phiển muộn trong lòng, thế là cô cứ không ngừng hút thuốc. Từng hơi từng hơi lớn, cứ thế cho đến khi hút hết điếu thuốc thì cô ném đầu lọc xuống dưới chân mình.
“Việc hãm hại đã thành công rồi, danh tiếng của Lê Nhật Linh cũng coi như tan tành rồi. Thế nhưng đây rõ ràng không phải là cái kết cục mà tôi mong muốn!
Tôi rõ ràng muốn phá huỷ hôn nhân của bọn họ cơ mà, vì sao lại bị phản tác dụng cơ chứ? Loại đàn ông kiêu căng ngạo mạn như Lâm Quân tại sao lại còn giữ lại một người phụ nữ đã mất đi sự trong trắng bên cạnh mình chứ?”