Chương
“Ừm”
Lê Nhật Linh khit mũi và gật đầu, nhưng cô lại vùi mình trong vòng tay của Lâm Quân Có lẽ đã mất đi quá nhiều lần nên thời khắc này càng được nâng niu trân trọng hơn bao giờ hết.
“James đã vào tù, vậy Trần Hi Tuấn và Trần Tẩm phải làm thế nào?”
Nghĩ đến việc này, Lê Nhật Linh đột nhiên hỏi.
“Không biết nữa, đã lâu không có tin tức của bọn họ, nhưng với thực lực của Trần Hi Tuấn, nhất định họ sống sẽ không tệ lắm”
Lâm Quân đánh giá cao Trần Hi Tuấn.
“Em nợ cậu ấy rất nhiều, chưa kể, cậu ấy vẫn còn là em trai của em.”
“Mỗi người đều có con đường riêng để đi, và chuyện đó không thể đổ lỗi cho em được”
Lâm Quân nắm tay Lê Nhật Linh đi trong ánh mặt trời lặn, bóng người xinh đẹp kéo càng lúc càng dài.
Trải qua bao khó khăn, thăng trầm, cuối cùng họ cũng đã có được hạnh phúc và bình yên cho riêng mình, mọi thứ xung quanh họ cuối cùng cũng trở lại bình yên!
Tất cả những bất an và đau khổ cuối cùng đã có kết quả tốt đẹp.
Có người nói hạnh phúc thực sự là được ở bên người mình thích, không có người yêu, cho tôi nhiều tiền cũng được, nhưng tình yêu đích thực chỉ có thể thỏa mãn về mặt vật chất.
Dù nghèo khó hay giàu sang, cuộc tình bất ngờ nào cũng sẽ có những chỗ đáng nhung nhớ về nhau, nhất là những người ở với nhau trong gian nan hoạn nạn, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến lúc rời xa nhau Cầu mong những người yêu nhau cuối cùng sẽ đến với nhau.
“Anh, hôm nay em muốn tan làm sớm!”
Lâm Niệm Sơ nhíu mày đứng giữa cửa, nhìn Lâm Quân đang ngồi trên bàn làm việc.
“Ồ, hay là anh nhớ nhầm cái gì nhỉ. Sau ba năm kể từ khi tốt nghiệp đại học, từ một nhân viên bình thường trở thành trưởng phòng kinh doanh, cậu chưa từng xin nghỉ phép lần nào!
Hôm nay có chuyện gì sao? Cậu không muốn làm con ong chăm chỉ nữa à?” Lâm Quân nhìn Lâm Niệm Sơ đầy thích thú, ánh mắt mang theo sự hiếu kỳ: “Anh, anh đừng có quên hôm nay con gái anh Hạ Ly được về sớm, em muốn đến bến xe đón con bé”
“Anh phát hiện ra em càng ngày càng để ý đến cháu gái mình rồi đấy” Lâm Quân cười “Em và Hạ Ly cùng nhau lớn lên từ nhỏ, em không quan tâm con bé thì quan tâm ai, với cả con bé là cháu gái ruột của eml”
Lâm Niệm Sơ thoáng nhìn đồng hồ trên cổ tay.
“Anh, thôi được rồi, không còn sớm nữa, em đi trước đây!” Vừa dứt lời, Lâm Niệm Sơ đã lao ra khỏi văn phòng, vừa tốt nghiệp cậu ấyđã đến công ty của gia đình làm, tự thân nỗ lực đi từ chức vụ quèn nhất lên đến quản lý, Lâm Quân đương nhiên là rất vui mừng vì đã có người trợ giúp đắc lực.
“Thẳng nhóc thối tha này! Có cần anh đi với em không!”
“Không cần đâu!”
Niệm Sơ không chờ nổi nữa lập tức ra khỏi văn phòng, nhưng đột nhiên cậu nhớ đến cái gì đó, quay lại.
“Anh, anh nên cạo râu rồi đấy!”
Lâm Quân lúng túng sờ căm mình.
“Anh cũng đã U rồi, em nghĩ anh còn trẻ được như em chắc, hai tư hai lăm tuổi đầu, cả ngày nhàn rỗi chẳng có việc gì làm ngoài soi gương cả”
Lâm Niệm Sơ cười ha hả.
“Nhật Linh, con nghỉ ngơi chút đi, cứ để mấy chị giúp việc làm mấy chuyện này cho!”
Hoàng Ánh nhìn thấy Lê Nhật Linh đang tất bật trong bếp, không kìm lòng được nói với cô như vậy.
“Mẹ, không sao đâu, con không mệt chút nào, hôm nay cha đứa nhỏ về nhà, chắc họ. đang mong con nấu sườn xào chua ngọt lắm đói”
“Mấy món này con phải tự nấu mới yên tâm ạ”
“Thời gian trôi qua nhanh qua, chúng ta đều đã già cả rồi”