Chương
Lâm Quân tỏ vẻ ngạc nhiên, khi đó, Trần Tẩm có cảm tình đặc biệt với Hạ Huy Thành, luôn giữ thái độ là sẽ không gả cho ai khác ngoài anh ta, không ngờ chỉ mới vài năm mà đã trở thành vợ người ta, thậm chí là sắp trở thành một người mẹ rồi.
“Cái thứ gọi là duyên phận này, nói ra cũng rất kỳ lạ! Năm đó, nhà họ Trần chúng tôi vì cha mà suy sụp, Trần Tẩm và tôi đều không thể cứu vấn được, cậu có biết ai là người đã giúp chúng tôi không? “
“Là ai?”
“Là người dưới trướng của cha tôi, người đàn ông tên Minh!”
“Minh!”
Lâm Quân nheo mắt lại, như thể đang cố nhớ ra tên của người này.
“Tôi nhớ anh ta. Lúc Nhật Linh bị rơi xuống vách ở Thái Lan, anh ta cũng có mặt ở đó, sau đó thì không biết anh ta đã đi đâu”
“Đúng vậy, lúc đó nhà họ Trân đang gặp khó khăn, anh ta âm thầm trở về giúp đỡ chúng tôi, thật ra lúc chuyện này mới bắt đầu, tôi có chút thù oán với anh ta nên vẫn luôn không chấp nhận, nhưng thời gian trôi qua, tôi thấy anh ta đối xử với Trần Tẩm rất thật lòng”
“Hơn nữa, Trần Tấm cũng từ từ nảy sinh tình cảm với anh ta, nên mọi chuyện diễn ra rất tự nhiên.”
“Khi Tập đoàn MQ mới được thành lập, vốn liếng, nhân lực, nguồn hàng đều do anh ta liên hệ, dựa vào kinh nghiệm tích lũy được khi làm việc với cha tôi để ra sức xây dựng tập đoàn, vì vậy mới nói mọi chuyện trên đời đều không thể nào lường trước được”
Nói đến đây, Trần Hi Tuấn có chút hoài niệm.
“Đúng vậy, mọi thứ đã thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp, vậy cậu có còn so đo đến những gì đã xảy ra lúc đó không?”
“Chuyện lúc đó sao?”
Trần Hi Tuấn nhìn nhìn Lâm Quân, sững người một lúc rồi mới tiếp tục nói.
“Anh đang nói về việc Nhật Linh bị rơi xuống vách đá, hay là việc của cha tôi?”
“Đầu như nhau cả”
“Thật ra, loại chuyện này xảy ra với ai thì cũng sẽ có kết quả như nhau. Lẽ ra lúc đó cha tôi phải nhận quả báo do ông ấy tạo ra. Hơn nữa, chuyện này tôi chưa bao giờ trách anh, nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng sẽ làm như vậy, dù sao thì vì cha tôi mà anh với Nhật Linh mới rời xa nhau lâu như vậy” Trần Hi Tuấn nói, vẻ mặt có chút áy náy.
“Thực ra mọi chuyện đều đã qua rồi, cậu thì sao, khi nào cậu mới có tin vui?”
Trần Hi Tuấn cười lớn, trên mặt lộ ra một chút hạnh phúc, lập tức bị Lâm Quân nhìn thấy.
“Tôi không vội! Cứ từ từ thôi.”
“Nhóc con, chắc chắn đang có động tĩnh gì đó đúng không!”
“Làm gì có! Đến tên còn chưa biết”
“Là có thật sao!?”
“Anh đã già như vậy rồi, sao còn nhiều chuyện như vậy chứ!” Trần Hi Tuấn chán ghét nhìn Lâm Quân.
Một buổi nói chuyện công việc trở thành một cuộc tụ tập của những người bạn cũ, Trần Hi Tuấn và Lâm Quân bước ra khỏi câu lạc bộ, cả mặt đều đỏ bừng, hiến nhiên là họ nói chuyện rất vui vẻ.
“Vậy sau này phải nhờ chủ tịch Lâm chỉ bảo nhiều hơn rồi!”
Trần Hi Tuấn có chút giễu cợt.
“Bây giờ giám đốc Trần có thể là cao thủ trong ngành, khó có thể nói chỉ bảo được, chúng †a cùng nhau giao lưu một chút là được rồi!”
Lâm Quân phối hợp nói.
Trần Hi Tuấn không thể không giơ ngón tay cái lên thưởng cho Lâm Quân.