Chương
“Tôi cũng không giúp cậu ấy, là các người ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi mà thôi” Lâm Hạ Ly bĩu môi, cũng không thừa nhận.
“Được được được, vậy chúng ta đi ra ngoài giải quyết” Võ Trường Quang vội vội cười cười gật đầu, dù sao Lâm Hạ Ly xinh đẹp như vậy, cậu ta còn muốn theo đuổi cô mà, cùng cô đi ra ngoài thì nở mày nở mặt tới mức nào?
“ĐiI Đi ra ngoài” Võ Trường Quang vung tay lên, đã có người đi qua lôi kéo Hạ Gia Huy.
“Các người được rồi đó, đừng khinh người quá đáng chứ, tới đây là được rồi” Lâm Hạ Ly liếc nhìn, sau đó ngăn cản hai đứa đàn em của Võ Trường Quang.
“Hạ Ly cậu có ý gì? Võ Trường Quang không hiểu mà mở miệng.
“Không có ý gì, vậy là được rồi, tan đi, cả ngày không học vấn không nghề nghiệp giống một tên ăn chơi trác táng vậy” Lâm Hạ Ly nhíu mày, mở miệng nói.
“Nhưng mà..” Lời nói của Võ Trường Quang còn chưa hết câu, đã bị Hạ Ly cắt đứt.
“Nhưng mà cái gì? Cậu còn muốn mang cả tôi đi ra ngoài đánh một trận đúng không?”
“Tớ không có!” Võ Trường Quang thề thốt phủ nhận.
“Vậy còn không trở về nữa hay sao?” Lâm Hạ Ly nhướng mày, nhìn thấy Võ Trường Quang không thể làm gì khác hơn là nháy mắt với bọn họ, đám người lập tức tản ra/
“Mất hứng!”
“còn tưởng là có thể xem kịch vui nữa chứ!”
Tiếng thảo luận truyền đến, Võ Trường Quang lấy lòng mà nhìn về phía Lâm Hạ Ly: “Hạ Ly, tôi nể mặt cậu thôi đó”
“Cậu cũng trở về đi thôi, tôi muốn đi ngủ” Lâm Hạ Ly không có biểu tình gì, ngồi xuống năm úp sấp lên mặt bàn, Võ Trường Quang không thể làm gì được, đành hung hăng trợn mắt liếc nhìn Hạ Gia Huy một cái, sau đó đỉ rồi.
Hạ Gia Huy dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Hạ Ly ngồi ở đẳng trước, tâm tình không hiểu sao có chút kỳ là.
Cậu ấy cứ mãi do dự, lúc đang học còn nhấc bút lên cầm lấy tờ giấy ào ào viết hai chữ xinh đẹp đưa cho Lâm Hạ Ly.
Lâm Hạ Ly nhíu mày, mở tờ giấy ra, hai chữ “Cám ơn” rõ ràng đập vào mi mắt.
“Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, là do bọn họ ảnh hưởng đến giấc ngủ của tớ” Lâm Hạ Ly nâng bút, lại cười híp mắt.
“Lâm Hạ Ly, đứng lên, trả lời bài này của tôi chọn đáp án nào? !”
Hiển nhiên giáo viên cũng chú ý tới mọi chuyện, điểm danh cô bé đứng lên trả lời, Lâm Hạ Ly vỗ u, mờ mịt nhìn lên bảng đen, là toán học mà cô bé ghét nhất, đống công thức bừa bộn kia nhìn thôi đã cảm thấy da đầu run lên.
Cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch đang chuẩn bị thành thật thừa nhận mình không biết, phía sau lại truyền đến giọng nói của Hạ Gia Huy.
“Gâu này chọn B ạI”
“Tốt lắm, ngồi xuống đi, đi học đừng có làm chuyện riêng” Giáo viên gật gật đầu, tiếp tục giảng bài, Lâm Hạ Ly hít sâu một hơi, lúc này mới thả lỏng tinh thầi Cô bé lại ghi một chữ cảm ơn đưa ngược lại cho Hạ Gia Huy.
Rất nhanh, tiếng chuông tan học vang lên, Lâm Hạ Ly vội vàng thu gom xong cặp sách, quay đầu nhìn Hạ Gia Huy còn đang làm bài tập, mở miệng nói: “Hôm nay cậu giúp tớ, tớ mời cậu ăn cơm chiều đi”
“không cần, tớ có mang cơm theo, huống chỉ hôm nay là cậu giúp tớ” Trên gương mặt Hạ Gia Huy mang theo nụ cười sạch sẽ, cậu ấy lễ phép từ chối, sau đó lấy cặp lồng ra từ trong cặp mình.
Lâm Hạ Ly nhếch nhếch khóe miệng, Hạ Gia Huy giống như người của thế kỷ trước vậy, tự bao tập thì không nói, còn tự mang cặp lồng nữa chứ?
“Tốt lầm, vậy cậu ăn đi, tớ đi trước” Lâm Hạ Ly đeo cặp sách lên, đi ra khỏi phòng học, đã nhìn thấy Lâm Hòa Phong và Lâm Chí Linh đang nháy mắt ra hiệu nhìn mình.
“Này, đi rồi.