Chương : Còn chưa tính tiền
Tức chết rồi, đều tại cái con bé giống như bị bệnh thần kinh này!
Người thì không to con, nhưng sức lực con mẹ nó đúng là không nhỏ, chỗ bị nó đánh đau muốn chết.
Trong chốc lát, lại thêm một nắm đấm nữa vụt tới, rơi trên khóe môi của anh, ai… Lại con mẹ nó tím thêm một chỗ.
Lần này Hà Dĩ Phong thực sự tức giận rồi, gương mặt đẹp trai mê lòng người này của anh ta chỉ để cho con nhóc này luyện quyền thôi sao?
Khi cô ấy vung mạnh ba lô về phía anh ta, anh ta thẳng tay bắt lấy ba lô của cô.
Lê Minh Nguyệt ngây người, cố gắng kéo ba lô về lại, nhưng không địch nổi sức lực to lớn của đàn ông.
Hà Dĩ Phong hơi dùng sức, túi của Lê Minh Nguyệt lập tức rơi xuống trước mặt anh ta: “Tôi không đánh con gái, cho nên tôi không đánh trả, nhưng tôi cảnh cáo cô một câu, nên biết điều đi! Nếu không phải vì Nhật Linh bảo vệ cô, tôi đã chơi chết cô lâu rồi!”
Bị ánh mắt hung ác của anh dọa cho hết hồn, Lê Minh Nguyệt thường ngày chỉ biết bắt nạt kẻ yếu hơi sợ hãi.
Cô im lặng cúi đầu xuống, chỉ nói hai chữ: “Thôi thì thôi.”
Dù sao cô cũng đánh đủ rồi, chị Nhật Linh cũng đã chạy xa, lúc này thừa nhận rằng mình sợ cũng không phải chịu thiệt thòi gì.
Hà Dĩ Phong vốn đang ôm một bụng tức, bỗng bị ba chữ này của cô chọc cười.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh ta nhìn thấy loại con gái như này, lúc giở trò thì tàn ác hơn ai hết, mà lúc biết sợ cũng nhanh hơn bất kỳ ai.
Lê Minh Nguyệt giật được cái ba lô nhỏ không đáng giá của mình về, còn cẩn thận từng li từng tí chỉnh chỉnh lại mấy vết nhăn nheo, chỉnh xong xuôi rồi cô mới ngẩng đầu bước ra ngoài.
Còn chưa đi được hai bước đã bị nhân viên phục vụ ngăn cản: “Xin lỗi, em gái ơi, bàn này của em vẫn chưa tính tiền.”
Chết tiệt!
Lúc nãy Nhật Linh đi nhanh quá, đừng nói tới trả tiền, đến cả túi xách của mình cũng không kịp mang đi.
Lê Minh Nguyệt chặn lại nước mắt chua xót: “Bao nhiêu tiền?”
“Hai triệu một trắm nghìn đồng.”
“.“ Lê Minh Nguyệt hoa mắt, giờ có lấy cô ấy ra gán nợ cũng không đủ chỉ cho bữa cơm này.
“Có thể… Trả góp được không?”
“Không được.”
Sắc mặt nhân viên phục vụ trở nên khó chịu hơn lúc nào hết, chưa bao giờ nghe đến cả bữa cơm cũng phải trả góp.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, lại chạy đến một nơi thế này để ăn chực? Từ trước đến nay chưa bao giờ gặp phải loại người thế này, giơ điện thoại lên chuẩn bị báo Cảnh Sát, Lê Minh Nguyệt òa lên một tiếng ôm lấy cánh tay cô ấy: “Em không phải là người ăn chực, em chắc chắn sẽ trả tiền, xin chị đấy, cho em trả góp đi, em chắc chắn sẽ trả hết!”
Hà Dĩ Phong đừng xem náo nhiệt cười lạnh một tiếng, khóe miệng vừa nhếch lại kêu “ai” một tiếng.
Mẹ kiếp, đánh đau thật sự.
Nhân viên phục vụ và khách mời lằng nhằng, vướng mắc lập tức dẫn đến sự chú ý của mọi người, Giám Đốc chạy tới, kết quả lại bị Hà Dĩ Phong dọa cho hết hồn: “Tổng Giám Đốc Hà, ngài bị thương sao? Để tôi đi lấy cho ngài mấy viên đá.”
Lê Minh Nguyệt sững người, mẹ kiếp, tên biến thái này là Tổng Giám Đốc Hà á?
Tổng Giám Đốc Hà, không phải chứ, người này là ông chủ của cái công ty cách nhà hàng này không xa mà sáng nay cô ấy vừa mới đi phỏng vấn sao.
Hà Dĩ Phong xua tay: “Không cần, tôi đang xem các người xử lý người ăn quyt rồi còn ẩu đả khách hàng khác như thế nào.”
Lời này vừa nói xong, cô lại có thêm một tội.
Ầu đả khách hàng khác.
Khuôn mặt Lê Minh Nguyệt trắng bệch, công việc còn chưa tìm được đã phải đến Cục Cảnh Sát ngồi?
Nhân viên phục vụ thấy Lê Minh Nguyệt không kéo mình nữa lập tức rút tay ra, cầm điện thoại di động bấm số gọi Cảnh Sát.
Nhìn ba số được nhấn xuống, Lê Minh Nguyệt bỗng nhiên nhảy dựng lên, ôm lấy đùi Hà Dĩ Phong: “Anh là bạn của chị Nhật Linh, là tôi sai, cầu xin anh người trên không chấp kẻ dưới tha cho tôi một lần đi.”
Đây chính là con đường sống duy nhất của cô.
“Tôi không có ý định so đo với cô, nói buông tha cô cái gì?” Anh ta nhíu mày, mặc dù trên mặt bầm tím, nhưng vẫn khó che đi vẻ đẹp trai của anh ta.
Lê Minh Nguyệt mặt dày: “Nói có lý, nói có lý, vậy anh cho tôi mượn ít tiền để thanh toán bữa ăn này được không?”
“.“ Hà Dĩ Phong cảm thấy cái nhìn của mình với đời lại được đổi mới một lần nữa.
“Sao tôi phải cho cô mượn?”