Chương
“Anh đang ở bệnh viện nào, em sẽ đến ngay!”
Giọng nói bên kia rõ ràng là rất gấp.
Lâm Chí Linh bị sốc, nghe tin có chuyện xảy ra với họ trong bệnh viện, cậu bé lo lắng, muốn chết, không nói hai lời liền vội vàng chạy ra khỏi nhà.
Mặc dù hai anh em thường xuyên cãi vã nhau nhưng mối quan hệ thực sự rất tốt.
Lâm Hòa Phong báo tên bệnh viện xong nhịn không được cúp máy, trở về phòng Lâm Hạ Ly cùng Hạ Gia Huy đang nói những chuyện khác nhau đều là chuyện hàng ngày không có gì đặc biệt, Lâm Hòa Phong cảm thấy nhàm chán liền ngồi xuống bên cạnh cô bé.
“Anh trai?”
Lâm Hạ Ly nhìn thấy Lâm Hòa Phong đi vào, có phần nghỉ hoặc.
Ồ, Chí Linh đang đi qua đây. Nghe nói em xảy ra chút chuyện liền lo lằng quá liên miên hải nhải một hồi”
Cậu bé nói bâng quơ.
Hạ Ly nghe tin Chí Linh sắp qua đây nhất thời cảm thấy khẩn trương, anh cả và anh hai đều rất yêu quý cô. Nếu để họ biết có chuyện xảy ra, còn không biết bọn họ sẽ lo lắng thế nào!
Vừa định trách Lâm Hòa Phong nhanh miệng, Hạ Gia Huy bên cạnh im lặng nói: “Em thật sự là một cái gánh nặng, phiền mọi người quá Một nụ cười gượng gạo nở ra ở khóe miệng của cậu ấy, không chỉ cậu bị thương mà Hạ Ly cũng bị liên lụy.
Thực ra, cậu ấy mới là người tự trách mình. Lúc cậu nhìn thấy Lâm Hạ Ly vì cậu bị thương mà chạy đông chạy tây, trong lòng cảm thấy rất cảm động.
“Cảm ơn cậu Hạ Ly!”
Lâm Hạ Ly sững sờ, có chút bối rối: Cảm ơn tớ cái gì!”
“Hạ Ly! Hạ Ly!” Một giọng nói thiếu kiên nhẫn vang lên từ cửa. Lúc đi tới, ba người nhìn lại thì thấy Lâm Chí Linh đầm đìa chạy vào.
cửa, Chí Linh nhìn Hạ Ly khẳng định cô đứng trước mặt cậu bé bình an vô sự, Lâm Chí Linh mới yên .
Qua điện thoại thì nói Lâm Hạ Ly bị thương bây giờ không phải còn sống sờ sờ đứng trước mặt cậu sao, mà người trên giường bệnh lại là người khác, Lâm Chí Linh đột nhiên hiểu được chuyện gì đang xảy ra, đưa ánh mắt giết người nhìn Lâm Hòa Phong.
“Anh lại nói lừa em?”
“Lúc đó em không hỏi gì mà đã vội vàng chạy đến bệnh viện. Làm sao có thể nói là anh nói dối em được?”
Lâm Hòa Phong nói, cậu bé nhếch khóe miệng nhìn Lâm Niệm Sơ bên cạnh.
“Chú Niệm Sơ, sao chú cũng ở đây?”
Lâm Niệm Sơ vừa định mở miệng chưa kịp nói gì thì đã bị Lâm Chí Linh giành nói trước.
“Anh nói Hạ Ly xảy ra chuyện nên em nhờ chú ấy giúp đỡ. Nhưng là đã xảy ra chuyện gì?
“Chuyện là như thế này…” Lâm Hạ Ly rốt cục mới nói chuyện, cô kể lại ngắn gọn toàn bộ câu chuyện, nghe xong mặt Lâm Chí Linh có chút khó coi nắm chặt tay.
“Là thăng nhóc nhà ai mà có lá gan lớn như vậy chứ! Hừ, thật đúng là kinh người, dám bắt nạt em gái nhà chúng ta, không phải là tìm cái chết sao?”
Lâm Chí Linh ở bên cạnh hứng khởi nói, vung nắm đấm nói muốn đi báo thù cho Lâm Hạ Ly.
Lâm Hạ Ly vội vàng lắc đầu, không cần trả thù gì cả. Cô bé không muốn làm lớn chuyện.
“Tại sao? Không phải em đau lòng cho tên nhóc này à?”
Lâm Hòa Phong đưa tay lên nắm tóc Hạ Gia Huy, xoa nhẹ, ánh mắt bình thản, bộ dạng trông cũng rất tốt, tuy nói hoàn cảnh gia đình của cậu ấy không tốt thậm chí là hơi nghèo nhưng giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ ưu nhã Lâm Hạ Ly vừa nghe xong liền đỏ mặt, quay đầu đi chỗ khác: “Em không có!”