Chương
Lâm Hạ Ly vô cùng khó hiểu hỏi: “Rốt cuộc cậu đang nói cái gì, tôi giả bộ cái gì chứ?”
Khuôn mặt Võ Trường Quang đột nhiên lạnh xuống, nói: “Không phải cậu thích Hạ Gia Huy sao?”
Lâm Hạ Ly đột nhiên nghe cậu †a nói như vậy, trong phút chốc có hơi luống cuống, vội vàng nói: “Cậu đang nói bậy cái gì đó, làm Làm sao tôi có thể thích cậu ấy được chứ, cậu đừng có ăn nói lung tung”
Võ Trường Quang nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Lâm Hạ Ly, lại nói tiếp: “À, nếu cậu không thích lời anh ta nói, vậy tại sao cậu lại giúp cho anh ta hả?”
“Tôi..” Lâm Hạ Ly không biết phải trả lời làm sao.
Ánh mắt Võ Trường Quang đầy phức tạp nhìn qua rồi nói: “Cậu đừng lo lắng, sau này tôi tuyệt đối sẽ không trêu chọc cậu nữa”
Cậu ta nói xong cũng không quay đầu lại mà rời khỏi phòng học, Lâm Hạ Ly nhìn chăm chằm vào bóng lưng rời đi của Võ Trường Quang, không biết cô bé đang suy nghĩ cái gì nữa.
Mà tất cả những điều này đều bị Hạ Gia Huy luôn chú ý Lâm Hạ Ly nhìn thấy, cậu cười giễu cợt một cái.
À, đúng ra kiểu cô chủ nhỏ nhà có tiền như cô ấy thì nên xứng đôi với mấy loại cậu chủ gia đình giàu có.
Sau đó, cậu tiếp tục cúi đầu xuống tiếp tục làm bài thi trong tay, nhưng trong lòng lại sinh ra chút bực bội nói không nên lời, thậm chí ngay cả cái đề bài cậu cũng đọc không hiểu.
Ngày hôm sau Vào giờ ra chơi, Hạ Gia Huy vuốt con mắt hơi cay của mình, đi ra khỏi phòng học, Lâm Hạ Ly thấy Hạ Gia Huy đi ra khỏi phòng học thì cũng đi sát theo sau ra ngoài. Dù sao từ khi Hạ Gia Huy rời khỏi bệnh viện, cậu lại không hề có phản ứng gì với cô bé, cô bé muốn hỏi cho rố ràng.
Nhưng Hạ Gia Huy đi rất lâu cũng không chịu dừng lại, đang lúc Lâm Hạ Ly rối rằm xem có nên cản Hạ Gia Huy lại hay không thì đột nhiên Hạ Gia Huy dừng lại.
Lâm Hạ Ly không chú ý nên đâm sầm vào phía sau lưng cứng rằn của cậu, cô bé vuốt vuốt cái mũi đau đớn của mình vừa định nói cái gì thì đã nghe được giọng nói của Hạ Gia Huy truyền tới: “Cậu còn muốn đi theo tôi tới bao giờ nữa?”
Cậu nói xong thì tiến vào nhà vệ sinh, lúc này Lâm Hạ Ly mới phát hiện, vậy mà cô bé đi theo Hạ Gia Huy tới tận nhà vệ sinh, hơn nữa còn là nhà vệ sinh nam.
Cô bé vội vàng xoay đầu đi chỗ khác, sau khi ra đến hành lang thì giả bộ như đang ngắm phong cảnh, chỉ một lúc sau thì Hạ Gia Huy cũng đi ra từ trong nhà vệ sinh.
Lâm Hạ Ly vội vàng ngăn Hạ Gia Huy lại, có hơi uất ức nói: “Hạ Gia Huy, vì sao mấy ngày nay cậu không để ý tới tớ?”
Ánh mắt Hạ Gia Huy rối rắm nhìn vào cô bé một cái, nhưng cậu lại không nói gì xoay người rời đi.
Lâm Hạ Ly nhìn theo bóng lưng rời đi của Hạ Gia Huy thì vừa vội vừa tức, nhưng cô bé là ai chứ? Cô bé là Lâm Hạ Ly, là Lâm Hạ Ly kiêu ngạo được trăm nghìn cưng chiều yêu thương xung quanh, Hạ Gia Huy không để ý tới cô bé thì tự nhiên cô bé sẽ không xuống nước trước đâu ăn giờ tan học, Lâm Hòa Phong và Lâm.
Chí Linh cùng đi đón Lâm Hạ Ly về nhà, nhưng lúc họ tới phòng học của Lâm Hạ Ly thì mới nhận ra là Lâm Hạ Ly đã rời khỏi trước, Lâm Hòa Phong và Lâm Chí Linh liếc nhau có hơi không hiểu lắm, nhanh chóng đi ra ngoài.
Vừa vặn thì đụng phải Lâm Hạ Ly đeo túi xách đang vội vàng chạy tới.
“Lâm Hòa Ly, vừa rồi em chạy đi đâu vậy?
Em có biết bọn anh chờ em rất lâu không?”
Lâm Hòa Phong vừa nhận lấy cặp xách của Lâm Hạ Ly vừa giả bộ nghiêm túc hỏi.
Lâm Hạ Ly thè lưỡi, ngại ngùng nói: “Vừa rồi gấp đi vệ sinh nên em chạy đi nhà vệ sinh trước, sau đó thì trực tiếp đi ra nên không được trách em nha.”
Lâm Chí Linh võ vỗ đầu Lâm Hạ Ly, cười nói: “À, không nghĩ tới đầu óc của cô chủ nhà họ Lâm của chúng †a cũng dùng được lắm đấy”
Lâm Hạ Ly kéo cái tay Lâm Chí Linh xuống, ôm cánh tay của Lâm Hòa Phong làm nũng: “Ai nha, anh cả anh nhìn Chí Linh kìa, còn đem em ra làm cho trò nữa đ: Lâm Hòa Phong giả bộ đánh một cái lên tay Lâm Chí Linh, kéo Lâm Hạ Ly chạy đi, Lâm Chí Linh bị Lâm Hòa Phong đánh cho ngốc luôn đứng yên tại chỗ.