Chương : Đôi đũa đó cô ấy đã dùng rồi.
Thân thể của người đàn ông rất ấm áp, Lê Nhật Linh chỉ mới nằm sấp ở trên người anh một lúc thì đã buồn ngủ đến mức thiếp di.
Lúc vừa mới tỉnh dậy thì người hầu cũng đang đến để gọi họ xuống ăn cơm, trông thấy Lê Nhật Linh nằm trên người của Lâm Quân để ngủ thì giật nảy mình.
Chuẩn bị đơn giản một lúc, Lâm Quân cùng đi theo cô xuống dưới lầu.
Bên trên bàn ăn đã bày đầy thức ăn, biểu cảm của Lê Hải Thiên có hơi ngượng ngùng khi nhìn thấy Lâm Quân.
Viên Vũ vẫn là người mở miệng sắp xếp cho bọn họ ngồi xuống: “Đều là người một nhà cả, ăn cơm đi.”
Sau một hồi nghỉ ngơi thì đương nhiên tinh thần của Lê Nhật Linh tốt hơn rất nhiều, đã rất lâu rồi Viên ‘Vũ không nhìn thấy con gái lớn, thỉnh thoảng bà cũng gắp cho cô vài món ăn.
Lê Nhã Tuyết im lặng không lên tiếng mà ăn cơm, thỉnh thoảng cũng liếc nhìn động tĩnh trên bàn ăn.
Lê Hải Thiên cũng không nghĩ được rằng bỗng nhiên Lâm Quân lại tới cùng với Lê Nhật Linh, nhớ lại cuộc nói chuyện lần trước ở bệnh viện của hai người, ngay lập tức ông ta có hơi đứng ngồi không yên.
Bởi vì ông ta nghĩ mãi cũng không hiểu, rốt cuộc thì thái độ của Lâm Quân đối với Lê Nhật Linh là như thế nào?
Nếu như là yêu thích, thì làm sao anh có thể vô tình đối với công ty Lê Gia như vậy, hơn nấy lại còn dây.
dưa không rõ ràng với người phụ nữ khác.
Nếu như là không thích một chút nào, thì tại sao.
sau khi video sóng gió kia bị phát ra ngoài thì anh lại che chở Lê Nhật Linh như vậy.
Thật sự khiến người ta nghĩ mãi cũng không hiểu.
Lê Hải Thiên nghĩ đến nát óc cũng không biết lý.
do vì sao anh lại làm như vậy.
Cho nên ông ta mới càng muốn biết rõ ràng hơn, vì vậy đã gọi Lê Nhật Linh về nhà hỏi cho rõ hơn, rốt cuộc thì mọi chuyện là như thế nào.
Nếu như tình hình không ổn thì ông ta sẽ công khai thân phận của Lê Nhật Linh, để khỏi liên lụy đến nhà họ Lê.
.
Nếu như tình hình tốt thì ông ta sẽ vẫn tiếp tục.
giấu diếm.
Lỗ tai của Lê Hải Thiên đều nghe rõ mọi lời mà Lâm Quân nói, cũng khắc sâu vào lòng cho nên mới bảo Lê Nhã Tuyết gọi điện thoại.
Lê Nhã Tuyết ra tay, gọi điện nói chuyện với chị gái, lấy nhiều cái cớ, cũng có thể nói là Lê Nhã Tuyết nhớ chị mình nên mới gọi cô về.
Cũng không liên quan gì lớn đến ông ta.
Thế nhưng, không ngờ rằng Lâm Quân cũng đến cùng, vậy làm sao ông ta mới có thể nói chuyện riêng với Lê Nhật Linh.
Bầu không khí bên trên bàn ăn có hơi ngột ngạt, ngoại trừ Viên Vũ thỉnh thoảng nhân lúc gắp thức ăn cho Lê Nhật Linh mà nói một hai câu thì dường như không ai nói gì nữa cả.
Viên Vũ đau lòng cho con gái lớn, nghĩ đến những lời nói kia của chồng thì bà ta lại không kiểm chế được.
mà muốn chảy nước mắt.
Nhưng không thể khóc ngay trên bàn ăn, bị Lâm Quân nhìn thấy nên đành phải tìm cái cớ, nói mình không được khỏe nên về phòng ngủ trước.
Lê Nhật Linh nhìn thấy mẹ không được vui nên lập tức đứng dậy.
“Con cũng no rồi, để con đi nghỉ ngơi cùng mẹ một chút.”
“Không cần không cần.” Viên Vũ lau mắt rồi đi.
“Mẹ, con là con gái của mẹ, có gì thì mẹ có thể nói cho con biết”
Lê Nhật Linh muốn đuổi theo bà ta lại bị Lâm Quân cầm lấy cổ tay: “Chờ một chút.”
Cô không chú ý nên cánh tay vô tình đụng rơi đũa của anh.
“Sao vậy?”
“Váy nhăn rồi.” Vừa nói anh vừa chỉnh lại mép váy.
của cô, chỉnh sửa xong mới thả tay ra.
Trong lòng Lê Nhật Linh khẽ giật mình, ấm áp tê dại.
“Bây giờ ổn rồi, đi đi”
Cô dừng mắt nhìn anh một chút rồi quay người đi theo.
Cả Lê Hải Thiên và Lê Nhã Tuyết đều nhìn thấy động tác nhỏ này của hai người, bọn họ lập tức ngây.
ra.
Một lúc lâu sau, Lê Hải Thiên mới ngoắc tay gọi người làm đến, dặn dò nói: “Đến phòng bếp lấy thêm đôi đũa mới đi”
“Vâng.”
“Không cần.“ Lâm Quân từ chối, sắc mặt nhưng thường cầm lấy đôi đũa mà Lê Nhật Linh đã dùng rồi: “Dù sao cô ấy cũng không ăn nữa, con dùng của cô ấy là được rồi.”
Lê Hải Thiên cứng đờ, cảm thấy may mắn khi không thông báo thân phận của Lê Nhật Linh.
Xem ra, Lâm Quân đúng là thích Lê Nhật Linh.
Ánh mắt của Lê Nhã Tuyết tràn đầy vẻ hâm mộ, nếu như anh rể không phải là anh rể, mà là chồng của cô ta thì thật tốt biết bao.
Lúc đầu cô ta không muốn nói chuyện, thế nhưng Lê Nhật Linh đã đi rồi, cô ta suy nghĩ, dựa vào gần Lâm Quân hơn một chút, gắp một món ăn bỏ vào trong chén của Lâm Quân.