Chương : Yêu đến tột cùng mới là điều hoàn mỹ nhất
Chỉ có yêu đến tột cùng mới là điều hoàn mỹ nhất.
Hạ Huy Thành yêu Lê Nhật Linh, anh ấy yêu một cách sâu đậm.
Một khi Lê Nhật Linh xuất hiện trước mặt của Hạ Huy Thành thì chắc chẳn trái tim của anh ấy sẽ lại rung rinh.
Mà anh lại không mong muốn rằng tình huống đó sẽ xuất hiện.
Anh càng không muốn Hạ Huy Thành nhờ đó mà gia tăng trọng lượng ở trong mắt của Lê Nhật Linh.
€ó đôi lúc, sự hổ thẹn không thể thoải mái được bằng tình yêu.
“Nhưng mà Lâm Quân này, nếu như Hạ Huy Thành muốn hủy hôn, thế chẳng phải õ ràng là đang cho thấy cuộc hôn nhân này không phải là thứ mà anh ấy muốn sao?” Lê Nhật Linh nói với đôi mắt buồn bã.
“Nếu như từ sâu trong lòng của Hạ Huy Thành thật sự không muốn chấp nhận cuộc hôn nhân này, vậy thì cho dù anh không xuất hiện thì anh ta vẫn sẽ hủy hôn mà thôi. Thế nhưng một khi anh đã xuất hiện, vậy thì tất cả mọi chuyện đã khác rồi em hiểu chứ?” Lâm Quân đưa tay lên giữ chặt:hai vai của;cô rồi nói tiếp: “Nghe anh một lần thôi, đợi sau khi hôn lễ kết thúc rồi hãng nói đến chuyện này, có được không?”
“Huống hồ Hạ Huy Thành và Hạ Lan Châu lại là hai người thân thuộc với em nhất, nếu hai người bọn họ ở bên nhau chưa hẳn đã không phải là một cuộc hôn nhân tốt đẹp. Lẽ nào em không thể để mọi thứ xảy ra thuận theo trình tự của nó sao?”
Lê Nhật Linh lặng im một hồi rồi gật gật đầu.
Những lời mà Lâm Quân nói không hề sai, Hạ Lan Châu là một cô gái tốt, và Hạ Huy Thành cũng là một người đàn ông tốt.
Bây giờ mà nhắc đến chuyện này thực sự có vẻ như là không đúng thời điểm cho lắm.
Lâm Quân thở phào nhẹ nhõm: “Hôm nay nghỉ ngơi sớm chút đi, ngày mai còn phải đến tham dự hôn lễ nữa. Bọn.họ tổ chức một buổi hôn lễ theo kiểu truyền thống, khách đến dự cũng không nhiều lắm, ngày mai là chúng ta phải qua đó từ sớm rồi đấy.”
Cả đêm hôm đó Lâm Quân không hề đụng vào người cô, chỉ là năm ôm chặt cô mà thôi, giống như kiểu sợ cô sẽ chạy trốn mất khỏi vòng tay của mình vậy.
Lê Nhật Linh bất giác cảm nhận được sự bất an trong lòng của anh, cô đưa hai tay nắm chặt lấy đôi tay anh đang vòng qua ôm lấy eo cô.
Ngày hôm sau.
Lâm Quân không dẫn theo Lê Nhật Linh đến cửa tiệm của Hà Dĩ Phong để trang điểm hay làm đẹp mà trực tiếp đi đến nơi tổ chức lễ cưới của Hạ Huy Thành và Hạ Lan Châu luôn.
Lê Nhật Linh biết rằng anh là một người vô cùng thận trọng, anh không muốn cô “chiếm spotlight” tại buổi hôn lễ này nên đã trực tiếp đưa cô đến như vậy luôn.
Lê Nhật Linh chỉ mặc một chiếc áo trằng và chiếc quần jean vô cùng đơn giản, trông không hề trang trọng một chút nào cả.
Thế nhưng cô không thể làm trái ý Lâm Quân được cho nên cô đành phải mặc như vậy để đến đây.
Trong hôn lễ theo kiểu truyền thống thì đối với cô dâu mà nói, thời gian trang điểm sẽ kéo dài rất lâu.
Lê Nhật Linh vừa đến đó là đã vội vàng bỏ rơi Lâm Quân để đi đến xem Hạ Lan Châu ra sao.
Hạ Lan Châu nhìn vào trong gương còn hai thợ làm tóc thì đang bận bịu trang điểm và tạo.
kiểu tóc cho cô ta.
“Nhật Linh, cậu đến rồi à?”
“Tớ sợ cậu sẽ thấy chán nên đã đến sớm một chút để chơi với cậu.”
“Chỉ có cậu là tốt nhất thôi đấy, nghĩ lại trong số những bạn bè chơi suốt mấy năm nay thì chỉ có cậu là tốt với tớ nhất”Hạ Lan Châu vừa nói vừa cười tít mắt, tay của người thợ hơi run một cái suýt chút rữa là đã tô lệch son lên môi ủa gồ ta rồi.
Thế nhưng may mắn là công đoạn cuối cùng cũng đã hoàn thành một cách thuận lợi, cô dâu được trang điểm xinh đẹp đến ngây ngất lòng người.
Lê Nhật Linh tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống bên cạnh, nhìn thấy thợ trang điểm bận rộn loay hoay trên mái tóc của cô ta, hết uốn tóc thành lọn rồi lại cảm từng chiếc trâm cài được.
thiết kế vô cùng tinh xảo lên đó;rồi còn nghiên cứu xem xét xem mang chiếc nào là thích hợp nhất.
“Sao đột nhiên cậu lại muốn tổ chức hôn lễ theo kiểu truyền thống vậy?” Lê Nhật Linh bỗng nhiên cất giọng hỏi.
Cô nhớ rằng Hạ Lan Châu vẫn luôn ao ước là sẽ được nắm tay.chú rể cùng chạy trên bãi cát bên bờ biển trong bộ váy cưới trảng tính khôi trong khung cảnh trời trong xanh và biển lấp lánh ở tại một hòn đảo nào đó, và họ sẽ cùng nhau in từng dấu chân lên bãi cát trắng đó.
Thế nhưng bây giờ, rõ ràng đây đâu phải điều mà cô ta muốn.
Hạ Lan Châu nhìn thẳng vào mắt cô một cách thẳng thắn sau đó nhoẻn miệng cười, lớp trang điểm vô cùng xinh đẹp càng làm nổi bật lên nụ cười tuyệt xảo ấy: “Bởi vì anh ấy thích”
“Anh ấy” ở đây không ai khác chính là Hạ Huy Thành.
Lê Nhật Linh đột nhiên nghĩ đến một câu nói rẵng “yêu đến tột cùng mới là sự hoàn mỹ nhất”.
nhiên cất giọng hỏi.
Cô nhớ rằng Hạ Lan-Châu vẫn luôn ao ước là sẽ được nắm tay.chú rể cùng chạy trên bãi cát bên bờ biển trong bộ váy cưới träng tinh khôi trong khung cảnh trời trong xanh và biển lấp lánh ở tại một hòn đảo nào đó, và họ sẽ cùng nhau in từng dấu chân lên bãi cát trắng đó.
Thế nhưng bây giờ, rõ ràng đây đâu phải điều mà cô ta muốn.
Hạ Lan Châu nhìn thẳng vào mắt cô một cách thẳng thắn sau đó nhoẻn miệng cười, lớp trang điểm vô cùng xinh đẹp càng làm nổi bật lên nụ cười tuyệt xảo ấy: “Bởi vì anh ấy thích.”
“Anh ấy” ở đây không ai khác chính là Hạ Huy Thành.
Lê Nhật Linh đột nhiên nghĩ đến một câu nói rằng “yêu đến tột cùng mới là sự hoàn mỹ nhất”.