Chương : Xa nhau mộtthời gian
“Bây giờ đột nhiên em mới thấy chúng ta nên cảm ơn mẹ. Nếu không có sự ngăn cản kịp thời của mẹ thì có lẽ bây giờ trong bụng em thực sự có một đứa nhỏ. Nếu như vậy thì e rẵng chúng ta không thể buông bỏ một cách dễ dàng được.”
Đột nhiên cô khẽ nở nụ cười nhưng đó cũng chỉ là một nụ cười mơ hồ và trống rỗng.
Lâm Quân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô bằng vẻ âm trầm: “Em muốn buông bỏ cái gì hả? Buông tay anh hay là buông xuống cuộc hôn nhân này?”
“Em chưa nghĩ ra, nhưng em biết rõ rằng bản thân mình cần một khoảng thời gian để có thể bình tĩnh trở lại” Cô cần được yên tĩnh một lát, Lâm Quân đã lừa dối cô quá nhiều, bây giờ đầu óc cô đang hỗn loạn lắm.
Lê Nhật Linh tiếp tục quấn chăn lên người rồi lục lọi trong ngắn tủ.
Kể từ khi vụ của vú Trần xảy ra thì người ngoài không được tự ý vào phòng của họ nữa và cô đã tự mình dọn dẹp.
Lọ thuốc vẫn năm trong hộc tủ đầu giường.
Cô lấy lọ thuốc đấy ra rồi đổ hai viên ra lòng bàn tay.
Cô nhìn những viên thuốc trắng lạnh lẽo này bằng vẻ yếu ớt, đang định mở miệng nuốt xuống thì cả lọ thuốc bị Lâm Quân hất tung lên.
“Lê Nhật Linh, chỉ vì nghe Hạ Lan Châu nói những câu đó mà em đã vội kết án tử hình cho anh như vậy à?” Lâm Quân giận dữ cười châm biếm: “Trong khoảng thời gian chúng ta ở cạnh nhau, tấm lòng của anh là chân thành hay là giả dối mà em lại không thể cảm nhận được sao? Chỉ vì vài câu nói của người ngoài mà em đã dao động rồi?”
“Lê Nhật Linh, em nói là em yêu anh, hóa ra tình yêu của em chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”
Cô tức giận đến mức bật cười, tình yêu của cô đơn giản à?
Vậy thì tình yêu của anh là cái gì? Là lừa dối sao?
‘Vẻ mặt của Lê Nhật Linh lạnh lùng đến mức đáng sợ: “Anh nói cho em nghe thử đi, những điều mà Hạ Lan Châu nói đều không phải sự thật, anh không hề biết chuyện gì cả, anh cũng không lợi dụng em để trói buộc tương lai của Hạ Huy Thành, anh lại càng chưa từng lừa dối em bất kể chuyện gì cả.”
“Anh mau nói đi, anh có thể dối lừa trái tim mình mà nói ra những lời đó được hay sao?”
Lâm Quân nhìn cô bằng ánh mắt gắt gao..
Đúng thế, anh biết tất cả mọi thứ, là anh cố tình lừa dối cô. Nhưng theo anh thấy thì chuyện này cũng không ảnh hưởng gì cả.
Chỉ cần anh yêu cô, cô yêu anh thì đó là cuộc sống của hai người, không liên quan gì đến người khác cả: “Sống dưới sự chở che của anh, không quan tâm đến những chuyện thế tục làm cho người ta phiền lòng đó, chẳng nhế không được hay sao?”
“Vậy thì chỉ giống như một món đồ chơi chứ đâu còn là người nữa” Mi mắt của Lê Nhật Linh khẽ chớp: “Anh có nhớ sự tức giận của mình khi trông thấy em cầm viên thuốc tránh thai không?
Chuyện mà anh che giấu em còn nghiêm trọng gấp trăm nghìn lần chuyện mấy viên thuốc tránh thai đó. Vậy anh có biết cảm nhận trong lòng em là như thế nào không?”
Lâm Quân nhìn chằm chằm vào mặt cô bằng vẻ âm trầm.
Cô cũng yên lặng nhìn anh: “Chuyện gì anh cũng biết nhưng anh lại không hề nói cho em, không hề nói một điều gì cả. Anh nói sẽ tôn trọng em nhưng cuối cùng thì anh vẫn kiểm soát cuộc sống của em như thế”
Anh thực sự yêu cộ-sao? Cô cũng đã bắt đầu thấy nghỉ ngờ tình yêu này rồi: Tới tận bây giờ thì cô chưa từng tìm hiểu kỹ về việc làm sao anh biết tường tận mọi chuyện đã xảy ra vào ba năm trước. Cô cho rắng chỉ là đột nhiên Lâm Quân thấy rung động với cô nhưng gặp trở ngại nên anh mới phải đi điều tra.
Nhưng không ngờ rằng chính Hạ Huy Thành mới là người giúp anh phát hiện ra tất cả mọi chuyện.
‘Cũng vì Hạ Huy Thành rút lui nên anh mới đối tốt với cô và tiến về phía cô từng bước một cách đột ngột như vậy.
Sau đó đến chuyện về chiếc video, Lê Nhật Linh còn tưởng Lâm Quân chỉ lừa dối cô một chuyện là chuyện về chiếc video đó thôi. Chắc vì anh sợ cô sẽ suy nghĩ nhiều nên mới không nói.
Đó là vì anh quan tâm,lo lắng, là vì anh bảo vệ và yêu thương cô. Cô đã tự nhủ với bản thân rất nhiều lần như vậy.
Nhưng cô không ngờ rằng Lâm Quân lừa dối cô là vì Hạ Huy Thành đã tự mình gánh chịu tất cả mọi chuyện.
Họ không tìm ra người đã đứng sau lén quay lại chiếc video đó nên cô còn tưởng là do người đó làm việc quá kín kế và cẩn thận. Nhưng hóa ra Lâm Quân đã biết rõ tất cả mọi chuyện, chỉ là anh không hề nói cho cô biết mà thôi.
Tình yêu của Lâm Quân khiến cô cảm thấy ngột ngạt và khiến cô cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Chỉ để giữ cô bên cạnh mà anh có thể thao túng cuộc đời cô, tự mình quyết định ai là người đi, ai là người ở trong cuộc đời của cô hay sao?
Không, cô không thể chấp nhận được việc này.
Ánh mắt của Lê Nhật Linh ngưng trọng lại, cô nói bằng giọng trầm trâm: “Lâm Quân, chúng ta xa nhau một thời gian đi.”