Chương : Anh hùng cứu mỹ nhân
Bộ váy trắng cô mặc ôm sát người, sau khi ướt đẫm thì dính luôn vào da thịt. Con gái mặc váy đầm đi dự tiệc thường dùng miếng dán để tránh lộ áo trong, bây giờ chiếc váy trắng ướt đẫm trông chẳng khác gì tấm lưới mỏng manh xuyên thấu.
Lê Nhật Linh lập tức ngồi xuống ôm lấy người để tránh lộ hết từ trên xuống dưới.
Thau nước bị vứt ‘lạch cạch’ xuống sàn và lăn ra xa. Lưu Ly đầu têu ra tất cả đứng ôm bụng cười sung sướng khi thấy Lê Nhật Linh trông nhếch nhác thảm hại: “Ha ha ha ha ha ha ha ha! Lê Nhật Linh, lúc ở quán cà phê tôi đã nói rõ rằng tôi sẽ không tha cho cô đâu mà!”
Lê Nhật Linh ngầng đầu lên nhìn cô gái đang cười hả hê với ánh mắt tối tăm u ám: “Lưu… Ly…”
“Tôi đây.”
Gương mặt trang điểm khéo léo của Lưu Ly bị bóp méo: “Lẽ ra tôi đã không làm gì cô, nào ngờ cô lại không biết điều. Cô không nên mặc chiếc váy đó.” Nếu tôi đã không được mặc và cô còn làm tôi mất hết thể diện thì chỉ bằng cứ phá nát nó, cùng với Lê Nhật Linh thôi.
Vất vả tìm cách dày vò cô chỉ vì một cái váy?
Lê Nhật Linh chợt thấy buồn cười.
Nhưng cô không thề cười nồi trong cái tình trạng đáng thương như bây giờ được, chỉ biết cười khổ thôi.
Lưu Ly nhấc chân đạp lên lưng cô: “Tất cả đều là lỗi của cô. Nếu không phải tại cô thì Lâm Quân đã là của tôi!
Bộ váy cô đang mặc cũng thuộc về tôi rồi!”
Lê Nhật Linh ôm chặt lấy hai vai, cuộn tròn người như tôm nhỏ để nghe Lưu Ly gào lên trút giận: “Tôi với Lâm Quân là thanh mai trúc mã, cha tôi cũng định bụng làm xui với nhà họ Lâm. Anh Quân cưng tôi như cưng trứng, nếu cô không xen giữa thì tôi đã không phải uất ức bản thân mình chạy đến Lăng Thị làm cái chức thư kí gì gì đó để được gần Lâm Quân! Nhẽ ra tôi phải là vợ anh ấy!”
Biết thời biết thế mới được sống dai, Lê Nhật Linh biết mình không thể cãi lý với Lưu Ly trong bộ dạng này, cô cũng không cách nào đứng lên được vì lớp vải mỏng manh đang dính chặt vào da thịt và tất cả sẽ lộ hết khi cô nhấc người lên.
Đến lúc đó, chẳng những cô mất mặt và còn đánh mất cả thể diện cả nhà họ Lê và nhà họ Lâm. Không biết tên khốn Lâm Quân đó lại lăn lộn cô như thế nào nữa. Lê Nhật Linh suy nghĩ rồi nói khẽ: “Tôi không có giành anh ta với cô.”
“Không giành với tôi, vậy tại sao cô không cút thật xa như ba năm qua, cô trở về đây đi bên cạnh anh ấy làm gi”
Cô ta bỏ tiền ra mua chuộc tờ báo và phóng viên đó để họ liên tục viết những tin tức về tình cảm sâu đậm của mình với Lâm Quân để Lê Nhật Linh biết điều từ bỏ. Nhưng Lê Nhật Linh lại chẳng biết trời trăng mây gió gì và cũng không hề quan tâm đến điều đó khiến cô ta không cam tâm!
Lê Nhật Linh ôm chặt lấy cơ thể mình: “Tôi đã đề nghị ly hôn nhưng Lâm Quân không đồng ý.”
“Cô nói dối! Sao anh ấy lại không đồng ý được? Anh Quân né cô như né rắn độc, đó là điều ai cũng biết!” Lưu Ly giãy nãy lên như mèo bị giẫm phải đuôi: “Tôi phải cởi hết quần áo của loại phụ nữ trơ trến như cô rồi ném vào đám đông cho mọi người thấy bộ dạng thảm đó. Khi ấy, Lâm Quân sẽ đồng ý ly hôn vì anh ấy không cần loại con gái dơ bẩn thế này.”
“Thế này nhé, dù chúng tôi có ly hôn thì cô có dám chắc rằng con dâu thứ hai của nhà họ Lâm sẽ là mình không?” Lê Nhật Linh nhìn cô ta với đôi mắt đen thăm thằm.
Cô không hiểu vì sao Lưu Ly lại điên cuồng như thế, vì cái danh xưng giả dối đó? Hay vì tên đàn ông không biết yêu là gì?
Cô chắc chắn Lâm Quân không biết yêu là gì. Vì trong tim anh có bóng hình ai đó, thì đêm ba năm trước đã không chiếm lấy cơ thể cô khi hai cả hai chẳng biết gì về nhau.
“Làm bao nhiêu chuyện, nhưng cô có chắc rằng Lâm Quân yêu mình không?”
Hoang mang giấu kín nơi đáy lòng bị lôi ra ánh sáng, Lưu Ly hận nghiến răng nghiến lợi giơ tay lên định tát Lê Nhật Linh. Nhưng tay cô ta bị ai đó giữ