Chương : Bắt đầu từ lúc em nói không thương anh nữa
“Ait” Cô hung tợn xoay người, vẻ mặt kinh tởm.
Người đàn ông cao gầy, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng, vẻ đẹp trai khiến người ta phải chăm chăm chú mục. Trên người mắn mang một hơi thở trong trẻo, chính nhân quân tử, địu dàng như ngọc, tướng tự tâm sinh, hắn chính là một người như vậy.
Có điều là khi bàn tay người kia bắt lấycổ tay Lưu Ly, trong mắt tuy dịu dàng khiêm nhường nhưng vẫn không giấu một tia chán ghét.
Sau khi thấy rõ người phá đám là ai, Lưu Ly thấp giọng, “Hạ Huy Thành, tôi khuyên anh tốt nhất đừng xen vào việc của người khác.”
Hạ Huy Thành, con nuôi nhà họ Hạ, anh trai Hạ Lan Châu.
Xã hội thượng lưu cũng chia thành các đằng cấpthượng trung hạ, Nhà họ Hạvànhà họ Lưu thuộc về hạng trung, hai nhà đẳng cấp ngang ngửa nhau, bên tám lạng bên nửa cân, không ai sợ ai, cũng không ai trêu chọc ai, cho tới bây giờ đều song song tồn tại với tình trạng nước sông không phạm nước giếng.
“Chuyện tranh chấp giữa đàn bà với nhau, đàn ông tốt nhất không nên nhúng tay vào.” Thấy Hạ Huy Thành âm trầm nhìn mình, ánh mắt không có vẻ hiền lành, Lưu Ly vừa cười vừa nói như giải thích, nhưng giày cao gót giẫm lên lưng Lê Nhật Linh lại càng cố ý ra sức mạnh hơn.
Lê Nhật Linh cúi thấp đầu, đau đớn khẽ rên lên một tiếng.
Hạ Huy Thành mím chặtđôi môi mỏng, không nói một lời, tuy tỏ ra hờ hững nhưng vẫn dùng sức đầy Lưu Ly ra. Sau đó nhanh chóng cởi áo khoác của mình xuống, bao bọc Lê Nhật Linh thật chặt.
Động tác của hắn vô cùng êm dịu nhẹ nhàng,tựa hồ đang bảo vệ một báu vật vô giá, trong mắt tràn đầy thương tiếc, hắn ôn nhu thương yêu ôm ấp người phụ nữ trong ngực, “Cô bé ngốc, có làm bị thương em không?”
Áo khoác của người đàn ông đủ rộng, cũng đủ dài, hoàn toàn bọc kínthân thể cô, chiều dài cũng phải đến bắp đùi của cô.
Người đàn ông này ôm cô trong ngực, giọng nói ân cần yêu thương sao lại quen thuộc như vậy…
Chỉ tiếc, hết thảy đều đã qua.
Lê Nhật Linh biết, từ khoảnh khắc cô quyết định gả cho Lâm Quân trở đi, tương lai đã xác định là sẽ không bao.
giờ xuất hiện đồng hành bên cạnh hắn nữa.
Cô một mực tránh mặt hắn, chạy trốn hắn.
Trong suốt ba năm nay, hắn đã gửi cho cô cô số tin nhắn, mỗi một cái cô đều mở ra xem, thậm chí xem hết lần này đến lần khác, nhưng mà, cô không hề hồi âm bất cứ một tin nhắn nào của hắn.
Là chính cô buông tay, lìa bỏ hắn, cô không tư cách dây dưa không rõ với hắn.
Nhưng bây giờ, cô quá mệt mỏi rồi.
Nhân tình của chồng cô hùng hồ ghen ngược với cô, ép cô vào góc chết, thế nhưng dù chỉ một câu phản bác cô cũng không nói được.
Nếu như không phải Hạ Huy Thànhkịp thời xuất hiện, tối nay cô sẽ biến thành trò hề gì?
Là dáng vẻ trần truồng bị vô số người nhìn ngó chỉ trỏ trong buồi dạ tiệc xa hoa này hay sao?
Cô cảm thấy bất lực bàng hoàng, mà trong giờ phút này, chỉ có người đang ôm cô trong ngực là có thể nương tựa vào.
Rõ ràng biết là không nên, nhưng vẫn có một tia tham luyến cảm giác quen thuộc đến khó hiều khi được Huy.
Thành ôm trong ngực.
Ngồi quá lâu trên đất, bỗng nhiên đứng lên đột ngột khiến người có huyết áp thấp như côthoáng chút đầu vàng mắt hoa. Côkéochặtáo khoác của người đàn ông vào cơ thể, vịn vàocánh tay hắn, lúc này mới cố hết sức đứng lên.
Cô chỉ tựa vào lồng ngực người đàn ông trong chốc lát,rồi liểntrở lại như cũ, cô chậm rãi lắc đầu, “Anh Huy Thành,tôi không có sao hết, chúng tađi thôi.” Đã bắt đầu có người lục tục vây.
xem, bộ dạng này của côphải lập tức chỉnh đốn lại, còn tiếp tục dính líu nữa với người không biết lý lẽ như Lưu Ly, người khó chịu cuối cùng vẫn chỉ là mình thôi.
Hạ Huy Thành không yên tâm, xác nhận nhiều lần, “Thật là không có sao?”
“Thật là không có sao.”
Nhìn cô nặn ra một nụ cười khổ sở, lúc này hắn mới tạm yên tâm.
Trên người cô ướt sũng nước, lúc va chạm lẫn nhau, lớp phấn vốn dùng để che đi vết hôn trên bả vai cũng bị nước làm trôi hết, lộ ra vết đỏ mờ ám không rõ ràng, “Trên vai em bị thương?”
Nhớ đến thứ in trên vai mình là cái gì, Lê Nhật Linh vội vàng kéo căng áo khoác che kín, “Không có, sâu cắn thôi.”
Hạ Huy Thànhnhíu mày, tựa hồ không tin, “Thật sao?”
Lê Nhật Linh buồn bã cười một tiếng, dấu vết trên người luôn luôn nhắc nhở cho cô nhớ thân phận của mình. Lâm Quân cũng thật là lợi hại, rõ ràng là để lại dấu vết trên người cô, nhưng lại giống như là đóng một dấu ấn ở trong lòng vậy.
Vỗ một cái lên ngực hắn, cô làm bộ như lơ đễnh không đề ý, lái đề tài theo hướng khác, “Bắt đầu từ khi nào mà lời tôi nói ra anh không còn tin nữa, phải xác nhận ba bảy hai mốt lần mới chịu tin?”
Ánh mắt Hạ Huy Thành tối sầm, trong lúccônghĩ là sẽ không có được câu trả lời, thì lại nghe thấy hắn nghiêm túc mở miệng, “Từ ba năm trước, lúc em nói không còn thương anh nữa.”