Chương : Anh cũng nghĩ như vậy sao?
“Con không đồng ý làm tiểu phẫu lấy máu cuống rốn” Lê Nhật Linh nói.
“Nhật Linh, con không thể ích kỷ như vậy được. Dù nó không phải là con của con nhưng dù sao nó cũng là một sinh mạng. Con không thể thấy chết mà không cứu được.” Hoàng Anh trở nên lo lắng khi bị cô từ chối.
Lâm Quân cũng đã làm xét nghiệm với Lâm Niệm Sơ, nhưng không phù hợp. Bây giờ chỉ có đứa con trong bụng của Lê Nhật Linh là hy vọng duy nhất, bà ấy không bao giờ cho phép Lê Nhật Linh từ chối.
“Con không làm tiểu phẫu chọc dò” Hai tay Lê Nhật Linh nhẹ nhàng che trước bụng dưới của cô, thân hình mỏng manh nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
Cô cũng không phải máu lạnh đến mức không muốn cứu Lâm Niệm Sơ.
Nhưng mà bây giờ cơ thể của cô cũng chưa ổn định, vậy mà lúc này họ lại muốn chọc dò để lấy máu cuống rốn của con cô mang đi cứu người khác?
Nếu có chuyện gì xảy ra với con cô thì sao? Ai sẽ đảm bảo an toàn cho con cô khi làm phẫu thuật chọc dò cuống rốn?
“Mẹ nói rằng con máu lạnh cũng được, tàn nhẫn cũng được, nhưng con tuyệt đối sẽ không làm tiểu phẫu” Họ đều chỉ nghĩ đến Lâm Niệm Sơ, chỉ có mình cô mới có thể bảo vệ được con mình.
Lâm Quân sợ có kích động quá sẽ làm tổn thương đứa trẻ, trầm giọng giải thích: “Trước khi cơ thể em ổn định lại thì sẽ không làm tiểu phẫu chọc dò đầu”
Lời nói của Lâm Quân hoàn toàn khiến trái tim Lê Nhật Linh lạnh đi, cô nhìn Lâm Quân một cách hoài nghi: “Anh cũng nghĩ như vậy sao?” Lâm Niệm Sơ là con của anh, chẳng lẽ đứa con trong bụng cô không phải sao?
Lâm Quần nói: “Sức khoẻ của em và thai nhi sẽ là ưu tiên hàng đầu, chúng ta sẽ không làm xét nghiệm nếu như cơ thể của em không chịu đựng được.”
Lê Nhật Linh yếu ớt ôm lấy chính mình: “Anh nói sau khi thân thể ổn định. Vậy nếu như sức khỏe em không thể ổn định lại thì anh sẽ từ bỏ ý định lấy máu cuống rốn của con chúng ta sao?”
Từ trước đến nay Lê Nhật Linh luôn không có được cảm giác an toàn. Đặc biệt là khi biết mình chỉ là một đứa trẻ mồ côi, lại bị Hạ Huy Thành phản bội, tất cả những người cô có thể tin tưởng đều trở nên mơ hồ, cô không dám tin bất kỳ ai.
Cô muốn có câu trả lời chính xác cho tất cả những câu hỏi. Lâm Quân còn chưa nói gì thì người trả lời đầu tiên là Hoàng Ánh: “Đương nhiên là không rồi, nhất định phải lấy máu cuống rốn” Hoàng Anh hạ quyết tâm: “Chỉ cần con phối hợp với bác sĩ chăm sóc thân thể, chuyện lấy máu cuống rốn cũng không cần phải giải phẫu, cơ bản là không thể xảy ra vấn đề gì được
Lê Nhật Linh cứng rắn phản bác lại: “Con không muốn, con không muốn, không muốn!” Tại sao con của của lại bị bắt làm vật hy sinh cho đứa con ngoài giá thú của Lâm Quân? Cô không muốn!
Nhật Linh, anh sẽ không ép em. Chuyện lấy máu cuống rốn đợi cơ thể em ổn định lại rồi nói sau” Lâm Quân ôm cô, cố gắng trấn an cố.
Nhưng mà lời nói của anh vừa rồi khiến cô càng lạnh sống lưng, rốt cuộc anh vẫn muốn lấy con của bọn họ để cứu Lâm Niệm So.
Tay chân của Lê Nhật Linh lạnh ngắt, cô nhìn Lâm Quân thất vọng: “Em đang hỏi anh, mấy ngày nay anh gấp gáp muốn em mang thai có phải là vì Lâm Niệm Sơ không? Đừng nói dối em, em muốn nghe sự thật”.
Lâm Quân bị câu hỏi của cô làm cho sững người. Anh rất nóng lòng muốn cô có thai vì muốn giữ cô lại bên cạnh anh. Nhưng không thể phủ nhận rằng anh cũng từng nghĩ đến chuyện làm xét nghiệm, Nếu như kết quả xét nghiệm của con bọn họ có thể phù hợp với Lâm Niệm Sơ thì sau này anh sẽ không nợ đứa trẻ kia cái gì cả.
Mặc kệ sau này đứa trẻ đó có sống hay là chết thì anh đều không nợ nó điều gì, anh có thể buông tay mà chẳng bận tâm gì.
Nếu như xét nghiệm thất bại thì cũng không sao…. Nhưng nếu kết quả xét nghiệm phù hợp thì chẳng phải mọi người đều vui mừng sao? Lâm Quân dừng lại một lát rồi gật đầu.
“Quả nhiên là như vậy, tôi hiểu… tôi hiểu rồi.” Lê Nhật Linh kéo chăn mền lên rồi xoay người về phía khác, không nhìn anh nữa.
Chương : Anh cũng nghĩ như vậy sao?
“Con không đồng ý làm tiểu phẫu lấy máu cuống rốn” Lê Nhật Linh nói.
“Nhật Linh, con không thể ích kỷ như vậy được. Dù nó không phải là con của con nhưng dù sao nó cũng là một sinh mạng. Con không thể thấy chết mà không cứu được.” Hoàng Anh trở nên lo lắng khi bị cô từ chối.
Lâm Quân cũng đã làm xét nghiệm với Lâm Niệm Sơ, nhưng không phù hợp. Bây giờ chỉ có đứa con trong bụng của Lê Nhật Linh là hy vọng duy nhất, bà ấy không bao giờ cho phép Lê Nhật Linh từ chối.
“Con không làm tiểu phẫu chọc dò” Hai tay Lê Nhật Linh nhẹ nhàng che trước bụng dưới của cô, thân hình mỏng manh nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
Cô cũng không phải máu lạnh đến mức không muốn cứu Lâm Niệm Sơ.
Nhưng mà bây giờ cơ thể của cô cũng chưa ổn định, vậy mà lúc này họ lại muốn chọc dò để lấy máu cuống rốn của con cô mang đi cứu người khác?
Nếu có chuyện gì xảy ra với con cô thì sao? Ai sẽ đảm bảo an toàn cho con cô khi làm phẫu thuật chọc dò cuống rốn?
“Mẹ nói rằng con máu lạnh cũng được, tàn nhẫn cũng được, nhưng con tuyệt đối sẽ không làm tiểu phẫu” Họ đều chỉ nghĩ đến Lâm Niệm Sơ, chỉ có mình cô mới có thể bảo vệ được con mình.
Lâm Quân sợ có kích động quá sẽ làm tổn thương đứa trẻ, trầm giọng giải thích: “Trước khi cơ thể em ổn định lại thì sẽ không làm tiểu phẫu chọc dò đầu”
Lời nói của Lâm Quân hoàn toàn khiến trái tim Lê Nhật Linh lạnh đi, cô nhìn Lâm Quân một cách hoài nghi: “Anh cũng nghĩ như vậy sao?” Lâm Niệm Sơ là con của anh, chẳng lẽ đứa con trong bụng cô không phải sao?
Lâm Quần nói: “Sức khoẻ của em và thai nhi sẽ là ưu tiên hàng đầu, chúng ta sẽ không làm xét nghiệm nếu như cơ thể của em không chịu đựng được.”
Lê Nhật Linh yếu ớt ôm lấy chính mình: “Anh nói sau khi thân thể ổn định. Vậy nếu như sức khỏe em không thể ổn định lại thì anh sẽ từ bỏ ý định lấy máu cuống rốn của con chúng ta sao?”
Từ trước đến nay Lê Nhật Linh luôn không có được cảm giác an toàn. Đặc biệt là khi biết mình chỉ là một đứa trẻ mồ côi, lại bị Hạ Huy Thành phản bội, tất cả những người cô có thể tin tưởng đều trở nên mơ hồ, cô không dám tin bất kỳ ai.
Cô muốn có câu trả lời chính xác cho tất cả những câu hỏi. Lâm Quân còn chưa nói gì thì người trả lời đầu tiên là Hoàng Ánh: “Đương nhiên là không rồi, nhất định phải lấy máu cuống rốn” Hoàng Anh hạ quyết tâm: “Chỉ cần con phối hợp với bác sĩ chăm sóc thân thể, chuyện lấy máu cuống rốn cũng không cần phải giải phẫu, cơ bản là không thể xảy ra vấn đề gì được
Lê Nhật Linh cứng rắn phản bác lại: “Con không muốn, con không muốn, không muốn!” Tại sao con của của lại bị bắt làm vật hy sinh cho đứa con ngoài giá thú của Lâm Quân? Cô không muốn!
Nhật Linh, anh sẽ không ép em. Chuyện lấy máu cuống rốn đợi cơ thể em ổn định lại rồi nói sau” Lâm Quân ôm cô, cố gắng trấn an cố.
Nhưng mà lời nói của anh vừa rồi khiến cô càng lạnh sống lưng, rốt cuộc anh vẫn muốn lấy con của bọn họ để cứu Lâm Niệm So.
Tay chân của Lê Nhật Linh lạnh ngắt, cô nhìn Lâm Quân thất vọng: “Em đang hỏi anh, mấy ngày nay anh gấp gáp muốn em mang thai có phải là vì Lâm Niệm Sơ không? Đừng nói dối em, em muốn nghe sự thật”.
Lâm Quân bị câu hỏi của cô làm cho sững người. Anh rất nóng lòng muốn cô có thai vì muốn giữ cô lại bên cạnh anh. Nhưng không thể phủ nhận rằng anh cũng từng nghĩ đến chuyện làm xét nghiệm, Nếu như kết quả xét nghiệm của con bọn họ có thể phù hợp với Lâm Niệm Sơ thì sau này anh sẽ không nợ đứa trẻ kia cái gì cả.
Mặc kệ sau này đứa trẻ đó có sống hay là chết thì anh đều không nợ nó điều gì, anh có thể buông tay mà chẳng bận tâm gì.
Nếu như xét nghiệm thất bại thì cũng không sao…. Nhưng nếu kết quả xét nghiệm phù hợp thì chẳng phải mọi người đều vui mừng sao? Lâm Quân dừng lại một lát rồi gật đầu.
“Quả nhiên là như vậy, tôi hiểu… tôi hiểu rồi.” Lê Nhật Linh kéo chăn mền lên rồi xoay người về phía khác, không nhìn anh nữa.