Chương : Lê Nhật Linh nhũng nhặn
“Nếu ba năm đã không có liên lạc gì, sau này cũng không cần thiết phải liên lạc nữa, Nhật Linh, không thể để nhà họ Lâm rút vốn khỏi nhà chúng †a.” Lê Hải Thiên nghiêm nghị ra lệnh, “Tao bất kể mày làm gì điều gì cũng được, cuộc hôn nhân này đã định là sẽ như vậy, mày không được phép bỏ.”
Là người đàn bà nhân tình của Lâm Quân tìm mình gây sự phiền toái, Hạ Huy Thành chỉ muốn giúp mình, có thể bọn họ có đều có chỗ sai, nhưng trước sau chỉ nhắc đến việc cô cùng Hạ Huy Thành ôm ấp dây dưa không rõ với nhau.
Là ba bỏ thuốc vào rượu của Lâm Quân, lừa mình gả vào nhà họ Lâm, Lâm Quân chỉ biết thù hận mình, hoàn toàn không đi tìm hiểu đầu đuôi sự việc, tất cả đều đổ lên đầu cô.
Rõ ràng cô cũng không làm gì sai, mọi nhân quả đều do người khác trồng, thế nhưng chỉ có cô một mình chịu đựng tất cả.
Lê Nhật Linh thấp giọng đáp lại, “Con “Một khi mày ly hôn, nhà họ Lêsế hoàn toàn phá hủy. Nếu như mày còn biết mày là con gái củaLê Hải Thiên, mày hẳn sẽ biết phải làm sao.” Lê Hải Thiên đang uy hiếp cô, nếu như cuộc hôn nhân này sụp đổ, cô ngay lập tức không còn là con gái nhà họ Lê nữa.
“Ba…” Lê Nhật Linh yêu ớtgọi ba một tiếng, thanh âm hoang mang tuyệt vọng.
Đôi mắt Lê Nhã Tuyếthết đảo từ ba đến chị, lòng vòng cả nửa ngày, bỗng nhiên mở miệng, “Nếu như chị không muốn đi cầu xin anh rể, nói thật ra thì, cũng không phải không có biện pháp khác.”
“Biện pháp gì?”
“Con muốn đi cầu xin anh rể, con thấy anh rể không phải là loại người không nói lý lẽ” Lê Nhã Tuyếtnhớ tới ngày hôm đó, khi Lâm Quân tới nhà ăn cơm, dáng vẻ tươi cười thân thiết của hắn đối với cô khiến cô không nhịn được rung động.
Nếu chị không muốn đi, tại sao không thể đổi cho cô đi chứ ?
Người mẹbỗng dưng nổi cơn sừng sộ hiếm thấy, rầy la Lê Nhã Tuyết, “Đừng có nói ẩu tả, Lâm Quân là chồngcủa chị con, chuyện này.
không tới phiên con xen vào.”
” Không phải chị ấy không muốn đi sao? Con bằng lòng đi thay chị ấy…”
Lê Hải Thiên lạnh lùng cắt ngang, “Im miệng, lời như vậy con làm sao có thể nói bừa được, con gái ngốc nghếch, đừng có mặt dày không biết thẹn không biết ngượng mà ăn nói bậy bạ! Lâm Quân là chồng của chị “Con chỉ là muốn đi tìm anh rể năn nỉ cầu xin anh ấy, cũng có nói muốn làm chuyện khác đâu, làm sao lạinói con không biết thẹn không biết ngượng được? Ba, ba đúng là thiên vị, ba thiên vị chị!” Thời điểm chị gả cho Lâm Quân là năm thứ nhất đại học, cũng lớn bằng mình bây giờ, tại sao chị có thể, mình lại không được?
Lê Nhã Tuyết còn muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn sắc mặt ba càng lúc càng khó coi, đành ấm ức ngậm miệng.
Tại sao mình không được chứ, ba mới vừa rồi cũng nói, nếu như không phải là mình còn quá nhỏ không đảm đương được, bây giờ vị trí con dâu nhà họ Lâm cũng không nhất định là chị.
Nếu chị đã không muốn, sao không tạo một cơ hội cho cô để cô giúp vãn hồi sự việc?
Lê Nhã Tuyếtchuyển hướng mục tiêu sang Lê Nhật Linh, kéo kéo tay cô, “Chị, em không phải nói càn, em nói nghiêm túc.”
“Nhã Tuyết, chuyện nàyem không cần để ý đến, chị sẽ xử lý tốt.” Lê Nhật Linh mặc dù chỉ coi cô là trẻ con nói chuyện ấu trĩ không có đầu óc, nhưng trong lòng mơ hồ có chút run rẩy sợ hãi.
Nhã Tuyết mới vừa lên đại học, chính là thời điểm mới biết yêu. Với gương mặt đó của Lâm Quân, ngày hôm đó một lần nhìn thấy, Nhã Tuyếtnhất định ít nhiều sẽ có chút rung động.
Chưa bàn tới chuyệncon người Lâm Quân khiến người ta không thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn, chỉ nói đến quan hệ hiện tại của cô cùng Lâm Quân mà thôi, Nhã Tuyết cũng không nên nảy sinh thứ tình cảm thiếu nữ hoàn toàn bị cấm đoán này.
Em gái cô mà dính dáng vào, chuyện này không cần nói cũng biết, chỉ có loạn hơn chứ không kém.
“Ngay hôm nay con sểđi tìm hắn.”
Hắn ở đây, dĩ nhiên là chỉ Lâm Quân.
Lê Hải Thiên gật đầu, “Vậy thì tốt.”
“Chị!’ Không ngờ Lê Nhật Linh bỗng nhiên đổi ý, Lê Nhã Tuyết có chút không cam lòng, mới vừa rồi còn khăng khăng không chịu không muốn, làm mình làm mẩy các thứ, sao mình mới nói muốn đi gặp anh rể, chị lập tức liền chịu đi như vậy. Hai người là chị em ruột mà, sao chị ấy cứ đề phòng mình như vậy?
Nếu không phải mình tuổi còn nhỏ, bây giờ ai là con dâu nhà họ Lâm vẫn chưa biết đâu.
Nhưng những lời nói này rốt cuộc vẫn là mình đuối lý, Lê Nhã Tuyếtgiậm chân ngúng nguẩy, không nói gìnữa.