Chương : Muốn làm sao.
Trong mắt của Lê Nhật Linh là một mảnh hoang mạc, giống như không quan tâm đến điều gì Nếu như cô không được giải thoát, cô thật sự sẽ phát điên, nhất định sẽ phát điên.
Cô nhìn ánh mắt tràn đầy hận thù của Lâm Niệm Sơ, chỉ cần cho cô cơ hội, cô thật sự sẽ bóp.
chết Lâm Niệm Sơ, Không thể để cho đứa cháu trai thật vất vả mới cứu lại được này bị thương, Hoàng Ánh cản răng gật đầu: “Được, tôi đồng ý với cô. Tôi sẽ giúp cô rời đi!”
Lê Nhật Linh không vì vậy mà buông lỏng, cô chậm rãi đưa tay sờ lên tay của Lâm Niệm Sơ, âm trầm giống như cô hồn đến từ địa ngục: “Nếu như bà gạt tôi, hoặc là tôi không thể thuận lợi rời đi…hì tôi nhất định sẽ để cậu ta chôn cùng tôi và Hòa Phong”
“Nhất định”
Hoàng Ánh che chở Lâm Niệm Sơ, cần răng nhìn Lê Nhật Linh: “Tôi sẽ dùng hết toàn lực giúp cô và bảo vệ con của cô. Cô đi mau đi! Cô đang hù dọa thẳng bé đấy!
“Ít ra cậu ta còn có thể bị hù dọa… Nhưng tôi và Hòa Phong, đến cơ hội bị hù dọa cũng không có: Lâm Niệm Sơ, Lâm Thùy Ngọc, Hoàng Ánh..
Nhà họ Lâm, thậm chí toàn bộ thành phố Hà Nội đều khiến cô cảm thấy chán nản, cô nhất định phải đưa Hạ Ly rời đi.
Mà cô hiện tại, cũng chỉ còn có Hạ Ly.
Lê Nhật Linh nháy nháy mắt, cho là mình sẽ rơi nước mắt, nhưng sờ lên khóe mắt lại phát hiện một mảnh khô khốc.
Cô muốn khóc cũng không khóc được Dần dần, bóng dáng đìu hiu của Lê Nhật Linh từng bước đi đến, bỗng nhiên cô dừng bước, quay đầu nhìn thoáng qua những thứ khiến cô cảm thấy buồn nôn: “Đúng, anh ấy còn không biết tôi đã biết hết tất cả.”
Hoàng Ánh nói: “Hôm nay cô tới, tôi cũng sẽ không để cho nó biết”
Lê Nhật Linh cười cười, nhưng nụ cười kia không chạm đến đáy mắt, trống rỗng mà bất lực.
Rốt cuộc, cô cũng chỉ muốn được giải thoát.
Bầu trời trong xanh như mới được gột rửa, sạch sẽ không chút tì vết.
Nhưng lòng của cô làm thế nào cũng không thể trở về với bộ dáng ban đầu…
Cô mệt mỏi.
Nếu không buông tay, cô sẽ phát điên.
Lê Nhật Linh đứng ở cửa sổ sát đất bên cạnh, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời màu xanh lam, càng muốn hướng tới rộng rãi và tự do.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, tưởng tượng mình là một con chim nhỏ, vỗ cánh bay lượn.
Không phải đại bàng, không phải thiên nga, mà chỉ là một loài chim bình thường nhất, không bay cao cũng không bay nhanh.
Nhưng ít ra có thể được tự do.
Cô rong chơi trên bầu trời rộng lớn vô ngần, bỏ lại tất cả phiền não, tự do mà vui vẻ.
Nhưng đột nhiên có một sợi dây trói chặt lấy cơ thể cô, đôi cánh của cô bị gập lại và mắc kẹt ở phía sau, cô không thể di chuyển mà chỉ có thể rơi thẳng xuống từ trên không. Thịt nát xương tan…
Đột nhiên Lê Nhật Linh mở mắt, phát hiện trói buộc cô, căn bản không phải là dây thừng của thợ săn gì, mà là cái ôm của Lâm Quân Người đàn ông phía sau cảm nhận được cô đột nhiên kinh hãi, bỗng dưng hai tay nắm chặt, ôm cô chặt hơn: “Sao vậy, hù dọa em rồi?”
Cô nở một nụ cười nặng nề: “Đúng vậy, hù dọa em rồi!
“Anh chạm vào đáng sợ như vậy sao?” Âm thanh của anh nhẹ nhàng, nghe không ra cám xúc gì Lồng ngực rộng lớn của người đàn ông dán chặt lấy sống lưng của cô, ôm lấy thân hình gầy yếu của cô vào trong ngực: “Nhưng rõ ràng chúng †a là người yêu của nhau mà”
Cô cúi đầu, nhìn xem bàn tay của anh đang quấn ở trên hông mình, chậm rãi phủ bàn tay trắng nõn của mình lên.
Không nghĩ tới bổng nhiên cô sẽ lấy lòng, tròng mắt sâu sắc của Lâm Quân toát lên vẻ mừng rỡ.
Nhưng một giây sau, mừng rỡ đã bị tạt một gáo nước lạnh.
Cô hỏi anh: “Anh muốn sao?”
Anh cứng họng.
Làm sao lại không muốn chứ, ở cái tuổi này, Tình yêu vô cùng nóng bỏng, làm sao có thể không muốn chứ?
Nhưng anh không dám, rõ ràng là bọn họ đang đứng chung một chỗ, nhưng lại giống như cách rất xa.
Đã lạnh nhạt, ôm còn cảm thấy hù dọa huống chỉ là đột ngột ân ái.
Cô dùng sợi tóc cọ vào gương mặt của anh, nhe nhàng thướt tha trêu choc thân thể và trái tìm của anh: “Muốn làm sao?”