Chương
Hạ Linh đột nhiên cảm thấy Lê Nhật Linh thật vô tội, cô đã mất đi người thân, cuối cùng sau bao nhiêu gian nan mới có thể tự mình tìm được cha, nhưng chỉ vì dục vọng của bản thân mà cô ấy phá hủy mọi thứ.
Hạ Linh của trước đây, yêu hận dứt khoát đâu mất rồi?
€ó phải vì cô đã tin vào những lời phán xét vô căn cứ của Jackson nên mới thành ra như vậy không?
Ánh mắt Hạ Linh trống rỗng, cảm xúc trong lòng vô cùng hỗn loạn.
Lê Nhật Linh nắm lấy bàn tay của Hạ Linh, Hạ Linh dường như vẫn không muốn nói chuyện với cô, nhưng không sao cả, cô sẽ cố gắng làm cho cô ấy chấp nhận mình vào một ngày nào đó.
Hạ Linh khit mũi cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay mình, nhưng không hề rút tay lại, cô ấy nhìn Lê Nhật Linh, dường như nghĩ ra điều gì đó.
Chậm rãi mở miệng hỏi Lê Nhật Linh: “Nếu như có một ngày chị phát hiện ra tôi không phải là em gái của chị, thì chị sẽ làm thế nào?”
Lê Nhật Linh nghiêng đầu, nghĩ xem ý của Hạ Linh là gì, kết quả thẩm định vẫn chưa có, cô thật sự có thể không phải là con gái của Lê Vân Hàng, cũng không phải là chị gái của Hạ Linh, vậy thì cô sẽ làm gì nhỉ?
Lê Nhật Linh cười, cổ họng càng đau nhức hơn, nhưng cô vẫn kiên quyết nói với Hạ Linh: “Mọi người vẫn thường nói đến một thứ gọi là duyên phận. Chỉ cần chúng ta gặp nhau là có duyên với nhau. Nếu như không còn cách nào khác thì chúng ta cũng đã gặp được nhau rồi, chị vẫn coi như em gái và chấp nhận tất cả mọi chuyện”
Lê Nhật Linh cố gắng giảm bớt từ trong câu nói của mình, giải thích tất cả ý nghĩ của cô chỉ bằng một vài câu.
Nhưng Hạ Linh lại chợt hiểu ra.
Lê Vân Hàng là cha cô ấy, dù cho có thể không phải là cha ruột đi chăng nữa thì tình cảm suốt bao năm qua cũng không phải là giả. Chuyện huyết thống này không thể một lời nói rõ, như Lê Nhật Linh nói thì đây gọi là duyên phận.
Hạ Linh dường như đột nhiên hiểu ra rồi, bất luận thế nào thì Lê Vân Hàng cũng là thật lòng đối xử tốt với cô ấy.
Hiện giờ Lê Nhật Linh cũng đang nghĩ rằng Hạ Linh không nên phụ tình cảm của hai người họ đối với mình. Nhìn vẻ mặt tươi cười của Lê Nhật Linh, Hạ Linh cũng không còn cảm thấy ghét bỏ và phản cảm nữa.
“Em biết rồi” Hạ Linh nhìn Lê Nhật Linh rồi gật đầu, nhận lấy khăn giấy mà cô đưa.
Jackson vốn cho rằng, với tính cách của Hạ Linh thì chỉ cần hơi dẫn dắt một chút là sẽ có thể thay đổi, nhưng điều mà ông ta không thể ngờ được đó là, trong chuyện này không chỉ có một mình ông ta muốn thay đổi cô ấy.
Lê Nhật Linh không nói thêm gì nữa, cô võ võ vai Hạ Linh.
Bản tính Hạ Linh vốn dĩ không xấu, sống cùng với nhau chỉ mấy ngày ngắn ngủi thì cô cũng có thể cảm nhận được điều này.
Nhìn thấy Lê Nhật Linh dắt Hạ Linh cùng đi ra ngoài, Lâm Quân không hề cảm thấy bất ngờ, cô vốn rất có sức ảnh hưởng tới người khác, cũng rất dễ khiến người ta cảm động, điều này anh đã biết từ lâu.
€ó điều Lê Vân Hàng ngồi tựa trên ghế, nhìn thấy cảnh này thì vô cùng kinh ngạc, phản ứng này của ông cũng là điều hiển nhiên.
Cả đại gia đình lại ngồi vào bàn ăn, qua cơn phong ba nho nhỏ này khiến không khí càng trở nên ấm cúng.
Lê Nhật Linh luôn mỉm cười dịu dàng, cuối cùng thì cô cũng đã tìm được cha ruột của mình, đây là ước nguyện mà cô ấp ủ suốt bao nhiêu năm nay.
Cô biết rằng mấy ngày nữa có lẽ sẽ phải về thành phố A với Lâm Quân, để bọn trẻ ở đó cô cũng thấy không yên tâm, càng huống hồ việc sát nhập công ty ZO và công ty .JZ vẫn chưa xử lý ổn thỏa.
€ó điều hiện giờ còn có thể ở lại đây giây phút nào thì phải trân trọng giây phút ấy.