Chương
Jackson cười cười, như đang suy tư gì đó: “Là vì cô Nhật Linh sao?”
“Vậy thì sao?” Chuyện xảy ra với Lê Nhật Linh lần trước là tai nạn ngoài ý muốn, bây giờ anh chắc chắn sẽ chăm sóc Lê Nhật Linh thật tốt và giữ cô tránh xa người đàn ông trước mặt.
“Anh Quân sẵn sàng từ bỏ tất cả mọi thứ vì một người phụ nữ? Theo cách của người Việt Nam các anh mà nói, đây chính là vì gái quên thân?”
“Tôi e rằng chuyện này không liên quan gì đến ông cả”
Lâm Quân nhàn nhạt nói.
“Tôi hiểu”
Lâm Quân này quả thực có thể vì Lê Nhật Linh mà từ bỏ tất cả, có thể nói là tình cảm sâu nặng, nhưng nếu đã như vậy, thì ông ta ngược lại là còn có cách để khống chế anh.
“Tôi tin rằng anh sẽ chủ động liên lạc với tôi thôi, điện thoại di động của tôi sẽ luôn mở máy chờ anh”
Lâm Quân nhướng mày, không để tâm, chỉ cảm thấy Jackson chắc chắn như vậy, chẳng lẽ lại nghĩ ra âm mưu gì nữa?
Anh tất nhiên là sẽ đề cao Lê Nhật Linh, sẽ không để người đàn ông xấu xa này có cơ hội mà thừa nước đục thả câu.
Lê Nhật Linh ngồi mình ở xích đu trong sân vườn, ánh mắt thơ thẩn vừa giống như đang nhìn về phía cây chuối tây lại vừa giống như giông phải.
Chiếc xích đu đang đung đưa đột nhiên ngừng lại, lúc này ở Thành phố Marseille, nhiệt độ đã giảm xuống khoảng ba đến bốn độ, không khí lạnh quẩn quanh người cô, thẩm thấu vào da thịt khiến cô có chút rùng mình.
Bên ngoài tường truyền đến tiếng ting tang của chuông gió, tiếng còi xe ầm ï hòa lẫn với âm thanh nô đùa vui nhộn của đám trẻ, tất cả dường như tách biệt hoàn toàn với cô.
Cô giống như một người vô gia cư đang tìm kiếm nơi chốn. Mặc dù cô đã lập gia đình cùng Lâm Quân nhiều năm như vậy, bản thân cô cũng thấy rằng sóng gió đã dần qua đi, nhưng cuối cùng lại phát hiện bản thân mình vẫn không buông bỏ được.
Đôi cánh cứ rung rinh bay mãi không ngừng, cuối cùng cũng sẽ đến lúc phải mệt mỏi.
Một giọt nước mắt chảy xuống từ khoé mắt, cả người cô như mất hết sức lực, ngã gục xuống mặt đất, cô cuộn tròn thân mình lại, run bần bật lên.
Bởi vì cổ họng không tốt nên cho dù muốn khóc lớn lên nhưng khi phát ra tiếng cũng chỉ là âm thanh yếu ớt khàn khàn, cổ họng cũng ngày càng trở nên đau rát hơn.
Đột nhiên, một cái ôm ấm áp bao trùm lên thân thể cô.
“Chị ơi”
Đôi mắt của cô ngước lên nhìn thoáng qua, thâm tâm lại càng trở nên cuồng loạn.
Cô lại một lần nữa gục đầu vào hai chân, cả người càng run hơn.
“Chị ơi, chị đừng khóc nữa, bác sĩ nói chị không thể kích động, nếu chị còn như vậy thì sẽ khó hồi phục sức khỏe hơn đấy”
Hạ Linh thấy Lê Nhật Linh ngày càng khóc to hơn, cô ấy nghĩ có lẽ là do mình khiến mọi chuyện thành ra như vậy nên trong lòng cảm thấy vô cùng ăn năn hối lỗi, rồi lại nghĩ đến Lê Nhật Linh đối xử với cô ấy chân thành như vậy, nước mắt không kiềm được chảy xuống, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Nghe được tiếng Hạ Linh khóc, trong lòng Lê Nhật Linh mềm nhũn, cô lại ngẩng đầu lên một lần nữa, cô vốn tưởng rằng Hạ Linh sẽ chán ghét cô khi biết cô không phải con gái ruột của Lê Vân Hàng, không ngờ cô ấy vẫn đối xử với cô tốt như vậy.
Mà đối với Hạ Linh, ngoại trừ cảm thấy áy náy với Lê Nhật Linh, cô ấy còn cảm thấy bản thân mình rất giống với Lê Nhật Linh nên vô cùng đồng cảm với cô.
Nếu như Hạ Linh thật sự là trẻ mồ côi như lời Jackson nói vậy thì suốt bao nhiêu năm qua hóa ra cô ấy chỉ đang sống thay cho cuộc đời của một người khác. Cô bé lọ lem với ước mơ làm công chúa, cô ấy còn tưởng rằng bản thân mình thật sự là công chúa.