Chương
Nghe lời hạ Linh nói, Lâm Quân đột nhiên bừng tỉnh, viên thuốc khá lớn, có lẽ Lê Nhật Linh không thể nuốt trôi được, Lâm Quân không chút do dự bỏ viên thuốc vào miệng mình, anh nhấp một ngụm nước sau đó đưa đến miệng Lê Nhật Linh.
Trong lòng anh đầy mong chờ, thế nhưng vẻ mặt cô vẫn tái nhợt như cũ, không hề thay đổi chút nào.
“Tại sao lại như vậy chứ?”
“Bao lâu nữa bác sĩ mới tới?”
Lê Vân Hàng cũng vô cùng sốt ruột, không thể làm nổi một việc gì.
“Vừa mới gọi điện giục rồi, chắc vài phút nữa sẽ tới”
“Lâm Quân, cháu đừng nóng lòng quá.”
Lê Vân Hàng lại nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy tay Lê Nhật Linh của Lâm Quân, vừa rồi ở hội nghị, Lâm Quân còn vô cùng hùng hổ, đúng là tình yêu khiến con người ta thay đổi rất nhiều.
“Cơ thể cô ấy rất lạnh, có lẽ là bị cảm lạnh”
Lâm Quân cất tiếng nói, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi người Lê Nhật Linh.
“Xin lỗi, là do em không tốt, không chăm sóc chị hẳn hoi”
Hạ Linh chân thành nói, một giọt nước mắt khế chảy xuống.
Lúc này, trong lòng Lâm Quân đang bực bội, thấy Hạ Linh khóc thút thít, anh cũng không có tâm trạng thương tiếc, ngược lại, sắc mặt anh càng ngày càng xấu đi Anh có vẻ không kiên nhẫn nhìn về phía Hạ Linh, ý tứ rõ ràng là không muốn an ủi cô.
“Được rồi, Hạ Linh, con ra ngoài trước đi! Chuyện này không phải lỗi của con”
Lê Vân Hàng quan sát hết mọi chuyện, trong lòng vô cùng thương xót con gái mình nhưng cũng biết Lê Nhật Linh rất quan trọng với Lâm Quân nên ông cũng không nói thêm gì.
“Vâng”
Hạ Linh đi ra bên ngoài, trong lòng vẫn có chút không yên tâm, nhìn thoáng qua Lê Nhật Linh đang nằm trên giường.
Đúng lúc này, bác sĩ cuối cùng cũng tới.
Như là bắt được tia hy vọng, Lâm Quân buông tay Lê Nhật Linh ra, vội vàng chạy về phía bác sĩ.
“Mau xem xem cố ấy làm sao đi”
“Tôi biết rồi, tôi biết rồi”
Bác sĩ thấy Lâm Quân sốt ruột như vậy, trong lòng cũng vô cùng lo lắng.
“Mọi người ra ngoài trước đi, để bệnh nhân yên tĩnh một chút”
“Tôi muốn ở bên cạnh cô ấy”
Không biết vì sao, Lâm Quân có cảm giác tình hình của Lê Nhật Linh lân này không khả quan lắm.
“Không được đâu, đừng lãng phí thời gian nữa”
Ánh mắt kiên định của bác sĩ khiến Lâm Quân miễn cưỡng phải rời khỏi phòng.
Ở bên ngoài phòng, mỗi giây mỗi phút đều như đang giày vò Lâm Quân. Lê Vân Hàng cũng vậy, tuy rằng trên giấy tờ, hai người họ không có quan hệ huyết thống gì nhưng khi nhìn ILê Nhật Linh như vậy, ông cũng rất đau lòng.
Hạ Linh cũng vô cùng lo lắng nhưng cô ấy không dám nói lời nào, hơn nữa vừa rồi nhìn ánh mắt của Lâm Quân, Hạ Linh biết lúc này dù cô ấy có nói gì cũng vô dụng, nên vô cùng biết điều mà im lặng chờ đợi.
Không khí bên ngoài như ngưng lại khiến người ta hít thở cũng khó khăn.
Lâm Quân suốt rột đi qua đi lại, cả người đứng ngồi không yên.
Không biết bao lâu sau, bác sĩ mới đi từ trong phòng ra.