Chương
“Lâm Quân đâu?” Cô bị bệnh ngất đi, Lâm Quân không thể nào rời khỏi cô. Trừ khi xảy ra chuyện gì còn quan trọng hơn cả cô.
Bàn tay chuẩn bị đỡ Lê Nhật Linh dừng lại vài giây.
“Lâm Quân có việc phải làm, ra ngoài rồi, lát nữa sẽ quay lại: Ánh mắt ông thoáng dao động, nhưng cũng che giấu rất tốt. Với tình trạng bây giờ không nên để cô biết những tin tức xấu, không những không có ích cho mọi việc, ngược lại còn có hại cho thân thể.
Tóm lại, bây giờ cô không nên quá vui hoặc quá buồn. Vì vậy hãy để cô an toàn dưới đôi cánh bảo vệ mà ông và Lâm Quân đã tạo ral Lê Nhật Linh không nói gì nữa, cô không nghi ngờ những gì Lê Vân Hàng nói, nhưng cô thật sự không thể nghĩ ra thứ gì quan trọng hơn bản thân mình đối với Lâm Quân.
Trong lòng cảm thấy hơi chán nản.
Được Lê Vân Hàng đỡ xuống giường, Lê Nhật Linh cảm thấy thân thể như dẫm phải bông, hoa mắt chóng mặt giống như không đủ máu cung cấp.
€ô đặt tay lên trán lắc lắc đầu.
“Sao vậy?” Lê Vân Hàng thấy cô khó chịu, lo lắng hỏi.
Cô ngẩng đầu cười cười, rồi lại lắc đầu, tỏ ý bản thân không sao, sau đó đi ra ngoài phòng.
Trong lòng cô có chút nghi ngờ, sức khoẻ của mình thế nào bản thân mình biết rõ nhất, trạng thái hôm nay rõ ràng không giống trước đây.
Cửa vừa mở ra, Lâm Quân liền xuất hiện trong tâm mắt cô, đôi con ngươi tối màu của anh bắt gặp ánh mắt cô cũng đang nhìn lại, lập tức bèn trở nên ôn hoà như nước.
Một loại cảm xúc phức tạp không thốt nên lời xẹt qua mắt Lâm Quân, anh bỗng bước đến phía trước kéo cô ôm vào lòng.
Lê Vân Hàng thấy vậy bèn khế khàng rời đi, còn thở dài cảm thán sự thâm độc của .Jackson.
Lê Nhật Linh bị cái ôm bất chợt này của anh làm cho giật mình, bèn bối rối dựa vào lồng ngực anh. Lát sau, khi cảm nhận được nhịp tim anh đã đập bình thường trở lại, cô mới đưa tay lên võ nhè nhẹ vào lưng anh, Lâm Quân ôm một lúc liền buông cô ra.
“Sao vậy?” Cô không nói thì thôi, nhưng vừa mở miệng đã khiến trái tìm Lâm Quân đau thắt.
“Không sao, em thế nào rí Lâm Quân xoa đầu Lê Nhật Linh, anh nghĩ đến khuôn mặt độc ác của .Jackson liền thấy trái tim tê dại. Lê Nhật Linh không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng khi nhìn vùng giữa trán anh nhăn thì cảm thấy xót xa cho anh. Cô đưa tay xoa xoa trán anh, muốn vuốt cho phẳng nếp nhăn giữa hai hàng lông mày, nhưng ngón tay cô lại như chưồn chuồn lướt nước, chẳng có chút lực nào.
Lê Nhật Linh chỉ ra phía ngoài cửa tỏ ý muốn đi dạo, Lâm Quân liền nói: “Em chờ chút đã”
Chẳng chờ Lê Nhật Linh phản ứng lại, Lâm Quân đã xoay người chạy vào phòng, lát sau lấy ra một chiếc áo khoác, chùm lên người Lê Nhật Linh, bọc người cô kín không kẽ hở mới vừa lòng dắt cô ra ngoài, hướng theo ánh sáng mặt trời mà bước đi.
Lê Nhật Linh để yên cho anh nắm tay mình, ngoan ngoãn như một con thú cưng.
Ánh sáng mặt trời ngày đông thật đáng quý biết bao, hai người dựa vào nhau ngồi ở ghế dài trong công viên, ánh nắng ấm áp xuyên qua tán cây chiếu lên người họ.
Lê Nhật Linh lười biếng dựa thân thể mềm mại vào người Lâm Quân, hai người đều không ai nói chuyện mà yên lặng lắng nghe tiếng hít thở của đối phương, thế giới dường như đã trở nên tĩnh lặng đi rất nhiều.
Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Quân cảm thấy cơ thể đang dựa trên vai mình khẽ cử động, anh mới biết cô đã ngủ rồi.
Dạo gần đây Lê Nhật Linh ngủ rất nhiều, chắc có lẽ cũng là triệu chứng do trúng độc mà ra.
Anh cẩn thận đỡ cô nằm lên đùi mình để cô ngủ được thoải mái hơn. Ngắm cô, anh nhận ra cô gầy hơn trước nhiều lắm, vốn dĩ mặt đã không tròn, trước đây hai má hơi phúng phính như trẻ con, mà giờ đã thấy cả gò má hơi nhô lên.
Lâm Quân nhìn người đang ngủ trên đùi mình, anh thò tay lấy ra thuốc trong túi áo toan để cô nuốt xuống, chợt nghĩ đến câu nói chỉ có thể tạm duy trì thời gian của .Jackson, ngón tay anh không tự chủ mà nắm chặt hơn.