Chương
Nhân lúc Jackson ký hợp đồng nghìn tỷ với Lâm Quân mà lơ là cảnh giác, ông đã cho người lẻn vào nhà và lấy cắp tài liệu này.
Nỗ lực kiên trì bao lâu nay không vô ích.
“Thật vất vả cho anh, anh yên tâm, thù lao của anh chắc chắn sẽ không ít”
“Cảm ơn ông, tôi rất vinh dự được làm việc cho ông”
Sau khi nói ngắn gọn vài câu, người đàn ông đi xa khỏi tầm mắt của Lê Vân Hàng và biến mất vào màn đêm.
Vào lúc này, nhà của Jackson đặc biệt rối loạn, hệ thống bảo vệ bị phá hỏng, tiếng chuông cảnh báo không ngừng vang lên.
Thủ hạ chỉ thấy một bóng đen rời đi nhưng không có ai đuổi theo.
Jackson nhận được cuộc gọi thông báo từ nhà mình khi lão ta đang tham gia bữa tiệc ăn mừng với một số đối tác có làm giao dịch chợ đen, nhằm kỷ niệm việc ông ta kí kết thành công hợp đồng nghìn tỷ.
“Bang”
Tiếng cái cốc đập xuống đất khiến tên thủ hạ đang nghe điện thoại rùng mình.
Sau đó là tiếng cúp máy.
Mấy người xung quanh ngơ ngác nhìn ông ta.
“Làm sao vậy, ai làm phó chủ tịch tức giận như vậy”
Jackson phớt lờ người kia, đi xuyên qua đám đông và lái xe về nhà.
Khi trở về nhà, bộ dạng của lão ta trông rất hung hãn, mọi người xung quanh không dám đến gần, lão ta vội vàng mở két sắt ra tìm kiếm nhưng không tìm được tài liệu quan trọng.
Tài liệu đó ghi lại tất cả hồ sơ giao dịch chợ đen, địa điểm, số tiền và nhân sự trong những năm gần đây.
Một khi sự việc bị bại lộ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Trong lòng ông ta bây giờ đang rất căng thẳng, mày cau lại thật chặt, vung tay ra gạt mọi thứ bên trong xuống đất lũ rác rưởi!”
Tiếng gầm của lão ta khiến đám thuộc hạ run sợ, cúi gầm đầu xuống, không một ai dám lên tiếng.
“Mau đi điều tra cho tôi.”
Lão ta lại gầm lên, đám người trong phòng hoảng loạn giải tán.
Căn phòng trở nên im ắng, ánh mắt của Jackson ánh lên một tia ranh mãnh, giảo hoạt.
Tại thành phố Marseille thì người có thế lực và động cơ ngoài Lâm Quân ra cũng chỉ còn lại Lê Vân Hàng.
Lão ta nghiến răng nghiến lợi, nếu tài liệu này bị rò rỉ ra ngoài hoặc giao cho cảnh sát, tất cả những gì chuẩn bị trước đó đều sẽ tan thành mây khói.
Xem ra kế hoạch cần phải được đẩy nhanh tiến độ.
Lê Vân Hàng, là do ông ép buộc tôi.