Chương
“Alo?”
“Chào anh Quân, còn nhớ em không?”
Bên kia đầu dây, Bùi Anh Thư cầm một ly vang đỏ, đôi môi hé cười.
“Tất nhiên rồi, cô Thư, nhân viên lễ tân của LX thất bại”
“Thất bại? Hừ, đó là lúc trước thôi, bây giờ không giống.
Anh Quân chưa quên ước định lúc trước của chúng ta chứ?”
“Đương nhiên không quên, lời của cô có ý riêng đúng chứ!”
“Bây giờ trong tay tôi có thứ này, tôi nghĩ anh sẽ rất hứng thú đấy!”
“Thứ gì?”
“Anh gặp tôi là biết, giờ anh có thời gian chứ?” Đối phương.
cười quyến rũ mời.
“Bây giờ à? Muộn quá rồi!”
“Ồ, không muốn phải không? Được thôi, tôi nghĩ phó chủ tịch của tôi sẽ cho tôi giá tốt!”
“Cái gì? Jackson? Từ từ!” Lâm Quân mím môi.
“Nhưng nếu anh muốn, tất nhiên phải để lại cho anh rồi.”
Bùi Anh Thư cười khẽ, khôi phục dáng vẻ dịu dàng quyến rũ.
“Cô đang ở đâu?” Lâm Quân cau mày, người này thật có dã tâm, gọi cho anh muộn như vậy, bất cứ người đàn ông nào đều hiểu cô ta muốn gì.
“Tôi ở nhà, tôi gửi địa chỉ cho anh rồi đấy, mau tới đây đi!”
“Được” Lâm Quân cúp điện thoại, trong khi đó Hà Dĩ Phong đứng bên cạnh thì lắng nghe tất cả cuộc hội thoại.
“Sao vậy? Cậu vẫn còn muốn đi ra ngoài à? Cái cô Bùi Anh Thư này có vẻ có ý với cậu đấy, cậu không sợ Nhật Linh biết à?”
Hà Dĩ Phong cười với vẻ xấu xa, thông qua nội dung cuộc.
hội thoại anh ta biết người đầu dây bên kia là ai.
ừng nói linh tỉnh, tôi chỉ đi để xử lý một ít việc thôi, có khả năng Bùi Anh Thư đang năm giữ thứ mà chúng ta muốn có”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Quân thì Hà Dĩ Phong cũng không nói thêm gì nữa. Anh ta biết Lâm Quân rất để tâm đến Lê Nhật Linh vì vậy cũng không lo lắng Lâm Quân sẽ phản bội cô.
“Được rồi, cậu đi đi, việc ở đây cứ để tôi lo cho”
“ừ”
Sau khi Lâm Quân đi Hà Dĩ Quân liền nhìn về phía phòng bệnh của Lê Vân Hàng, anh chậm rãi bước vào phòng bệnh.
Hạ Linh đang dùng tay chống cằm ngây người nhìn Lê Vân Hàng, vành mắt cô ấy đỏ chót, xem ra là vừa mới khóc xong.
“Đã muộn lắm rồi, em về nghỉ ngươi đi, để anh chăm sóc.
chú Hàng cho”
Giọng của Hà Dĩ Phong làm Hạ Linh giật mình, cô ấy ngẩn ra nhìn Hà Dĩ Phong mấy giây sau đó gượng cười thế nhưng trong lòng không hiểu sao lại chua xót, lệ rơi đầy mặt.
“Sao lại khóc rồi?” Hà Dĩ Phong bước lên đưa khăn tay cho cô ấy. Mặc dù bây giờ người anh ta yêu là Lê Minh Nguyệt, thế nhưng người đang đứng trước mặt cũng là người anh ta đã từng thật lòng yêu, cho dù xuất phát từ sự quan tâm của bạn bè thì Hà Dĩ Phong cũng không thể mặc kệ, huống chi phương châm sống của Hà Dĩ Phong là không thể để các cô gái xinh đẹp khóc.
“Anh vẫn còn quan tâm em sao?”
“Em đừng hiểu lầm nha Hạ Linh, bây giờ anh chỉ coi em là bạn bè thôi, hiện tại trong lòng anh đã có Lê Minh Nguyệt rồi”