Chương
“Nghỉ ngơi gì nữa, người em sắp mốc lên rồi, bây giờ em cảm thấy tinh thần rất tốt, anh nhìn xem”
Lê Nhật Linh khua tay múa chân giống như con nít trước mặt anh, khiến Hạ Linh ngồi bên cạnh cũng cảm thấy buồn cười.
“Xem ra chị bình phục rất nhanh.”
“Đúng vậy, rất lâu rồi tinh thần tôi không sảng khoái như vậy”
Lâm Quân rất yên tâm, nhìn trạng thái hiện tại của cô anh biết cô không hề nói dối, xem ra không lâu nữa cô có thể hoàn toàn hồi phục.
“Vừa rồi hai người đang nói gì vậy, trò chuyện rất nhập tâm thì phải?” Lê Nhật Linh hỏi.
Hạ Linh nhìn Lâm Quân, không mở miệng nói chuyện.
“Bọn anh đang chuẩn bị nói về chuyện của chú Hàng”
“Có chuyện gì thế?” Đúng rồi, em đặc biệt đến bệnh viện không phải để thăm chị sao?” Lê Nhật Linh nghiêng đầu, cảm thấy có chút kỳ quái, lẽ nào là sức khỏe Hạ Linh không tốt?
“Ờm..”
Hạ Linh không biết Lâm Quân đã dàn xếp chuyện này như thế nào, nên cũng không biết nên giải thích như thế nào.
“Là chú Hàng bị nằm viện, bây giờ Hạ Linh ở đây để chăm sóc chú ấy, bác sĩ nói em không được lo nghĩ quá nhiều, cho nên anh không nói cho em bị: âm Quân mở miệng giải thích.
“Cái gì? Không phải vẫn đang rất khỏe ư, sao đột nhiên lại bị bệnh, có nghiêm trọng không? Thảo nào dạo gần đây em cảm thấy tinh thần không được ổn cho lắm”
Hai mắt Lê Nhật Linh đỏ ửng, nước mắt không ngừng chảy xuống, mặc dù kết quả xét nghiệm DNA cho thấy cô và Lê Vân Hàng không có quan hệ huyết thống, nhưng khi nghe tin Lê Vân Hàng bị bệnh, trong lòng cô vẫn cảm thấy buồn bã, một kiểu cảm giác hết sức kỳ lạ mà cô không cách nào lý giải.
“Thật ra cha em không phải bị bệnh!”
Hạ Linh nhìn đôi mắt đỏ ửng của Lê Nhật Linh, cô ấy bị ánh mắt đó làm cho cảm động, nghĩ đến kết quả xét nghiệm DNA vốn thuộc về cô, cuối cùng cô ấy cũng tin vào một giọt máu đào hơn ao nước lã, cho dù Lê Nhật Linh không biết Lê Vân Hàng là cha ruột của mình thì cô vẫn sẽ vì ông ấy mà đau lòng.
Cô ấy thật sự là có lỗi với cô, hiện tại cũng chỉ có cô ấy mới cứu vãn được cục diện này, cô ấy không thể ích kỷ như vậy thêm nữa.
“Hạ Linh” Lâm Quân quát Hạ Linh, anh không muốn Lê Nhật Linh nhìn thấy sự u ám trên mặt của cô ấy.
“Chị ấy có quyền biết chân tướng” Hạ Linh nhíu mày, đứng lên.
“Là sao?”
Lâm Quân cảm thấy trong mắt của Hạ Linh xuất hiện ý nghĩ không hề giống mình, anh nhìn chằm chăm Hạ Linh, xoáy sâu vào đáy mắt của cô ấy, nhưng Hạ Linh không hề có ý dừng lại, anh chỉ nhíu mày rồi không nói thêm gì.
Hạ Linh không trả lời vấn đề mà Lâm Quân hỏi.
“Thật ra cha em bị phó giám đốc LX Jackson hại, cha em nắm được chứng cứ làm ăn không hợp pháp mấy năm gần đây của lão ta, lão ta vì muốn giết người diệt khẩu, nên tối hôm qua lão ta đã cho người lẻn vào nhà ám sát cha em, cũng may Lâm Quân chạy tới kịp thời, gian kế của bọn họ mới không được như ý, chỉ có điều bọn họ đã cướp đi chứng cứ phạm tội.
Bây giờ cha em đang bị hôn mê, chị biết đo tên Jackson lòng dạ nham hiểm, lão ta nhất định sẽ thừa cơ chuộc lợi”
“Cài gì? Vậy LX không phải sẽ rơi vào tay .Jackson sao, tâm huyết của cha không phải sẽ bị hủy trong chốc lát sao”
Mặc dù sống với Lê Vân Hàng không lâu, nhưng Lê Nhật Linh vẫn quen gọi Lê Vân Hàng là cha.
“Đúng”