Chương
“Thế nào? Đỡ hơn chút nào chưa?”
“Ừm” Hạ Linh gật đầu, liếc nhìn Lê Nhật Linh với vẻ cảm kích.
ồi, không sao cả, nếu gặp khó khăn gì thì cô vẫn có tôi, có Lâm Quân, Hà Dĩ Phong, Lê Minh Nguyệt. Chúng tôi đầu là chỗ dựa của cô. Tôi nói cho cô biết họ đều rất tốt đấy: Giọng nói nhẹ nhàng cẩn thận của Lê Nhật Linh khiến Hạ Linh nhẹ nhõm hơn rất nhiều, rồi cô đưa một tờ giấy cho Hạ Linh.
“Ừm”
“Đi thôi, tôi muốn đi gặp cha”
Nhìn Hạ Linh đã hồi phục tinh thần, cô biết vừa nãy chỉ cần để cô ấy khóc cũng có tác dụng.
Hạ Linh gật đầu, trong lòng cảm thấy có chút ấm áp, Lê Nhật Linh không phải chị gái ruột của mình mà lại đối xử với mình như vậy, nhưng mình lại không thể nói cho cô ấy biết thân thế của cô ấy, thì cũng cảm thấy có lỗi, chỉ có thể cúi đầu nhẹ giọng nói: “Được.”
“Đi nào”
Lê Nhật Linh đứng dậy rồi kéo Hạ Linh lên.
“Chân tê quá!” Hạ Linh đứng dậy, dưới chân có chút lảo đảo.
“Ai bảo cô cứ ngồi xổm trên đất lâu như vậy chứ” Lê Nhật Linh cau mày, ngồi xổm xuống rồi xoa xoa mắt cá chân cho ấy.
Hạ Linh nhìn Lê Nhật Linh ngồi xổm trên mặt đất, thì trong lòng nóng lên một nỗi mơ hồ, nếu từ nhỏ đến lớn mình có một người chị gái như vậy ở bên cạnh, thì hạnh phúc hẳn là tràn ngập lắm!
Nhưng bây giờ mình vì cha và mọi người, nên vẫn phải giấu giếm thân thế của mình, nếu không mình sẽ hại chị ấy và không được gặp người cha mà mình tâm niệm, và sau này LX cũng có thể sẽ rơi vào tình cảnh khó khăn thì cô ấy sẽ tự trách mình mất?
“Được rồi, không còn tê nữa, chúng ta đi thôi!”
Lê Nhật Linh liếc nhìn Hạ Linh, thì cảm thấy cô ấy có chút chần chừ không nói nên lời, nhưng cô cũng không hỏi thêm.
“Lâm Quân!”
“Ừ”
“Sao anh cũng tới thăm cha vậ Lê Nhật Linh nhìn thấy Lâm Quân đang ở cạnh giường Lê ‘Vân Hàng và đi tới khoác tay ông một cách thân thiết.
Hạ Linh vừa nhìn thấy Lâm Quân thì lập tức lơ đi chỗ khác.
Cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, cô ấy luôn cảm thấy ánh mắt của Lâm Quân giống như một chiếc máy ra-đa, có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác.
“Hạ Linh!”
“Hải”
Hạ Linh đang suy nghĩ liền bị Lâm Quân cắt ngang, tần số lớn hơn một chút.
“Nhẹ tay chút, mấy ngày nay trạng thái Hạ Linh không được tốt, vừa nãy còn mới khóc” Lê Nhật Linh cố ý tức giận vỗ Lâm Quân một cái, mà nhìn Hạ Linh với vẻ đau khổ.
“Em đừng lo lắng, anh chỉ có vài vấn đề muốn hỏi cô ấy”
Lâm Quân nhướng mày, Lê Nhật Linh như vậy, có thể mình sẽ bị cô ấy ghen mất.
“Ô, được rồi! Vậy hai người cứ nói chuyện đi, em sẽ đợi” Lê Nhật Linh gật đầu nhìn Lâm Quân và Hạ Linh, nhưng Lâm Quân không để cô rời đi, chứng tỏ cô vẫn có thể nghe được chuyện này.
“Sao thế? Anh có chuyện muốn hỏi tôi sao?” Hạ Linh vốn đã thất thần, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cô khóc cái gì vậy?”
“Không có gì cả, một người bạn gọi điện hỏi thăm tình hình gần đây của tôi, rồi tôi nghĩ đến mấy việc phiền muộn dạo gần đây thôi” Hạ Linh liền tìm cớ nói qua loa cho xong chuyện.