Chương
“Cậu còn định úp úp mở mở gì chứ, nói luôn đi! ” Hà Dĩ Phong bị khơi dậy sự tò mò, nhưng Lâm Quân chỉ nói một nửa làm anh vô cùng bất mãn.
“Khi nào chúng ta về Hà Nội, mọi việc cũng đã giải quyết xong xuôi, anh muốn có vài đứa con” Lâm Quân cong nhẹ khóe môi, cười dịu dàng, giống như người gọi điện là người vợ đang ở nhà đợi chồng.
“Cái gì vậy! Lâm Quân, cậu để lại một cục diện hỗn loạn, sau đó bỏ chạy lấy người?” Hà Dĩ Phong ở bên đầu kia điện thoại vẫn chưa nhận ra sự khác lạ.
Mà ở đầu bên này, Lâm Quân đi lên phía trước vài bước, thông qua màn hình điện thoại rốt cuộc cũng xác nhận người đàn ông kia đang đi theo anh.
“Được rồi, anh biết rồi, Nhật Linh ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, anh sắp về rồi. ” Lâm Quân cười tủm tỉm.
Hà Dĩ Phong ngẩn người, dường như đã phát hiện ra điều khác lạ, gật đầu, hạ thấp giọng nói: “Được, tôi biết rồi, cậu nhanh trở về đi”
“Tạm biệt!” Lâm Quân nhanh chóng cúp điện thoại, trong lòng không nhịn được chửi bậy một câu, Hà Dĩ Phong ngày thường thông minh lanh lợi là thế, sao đến lúc quan trọng lại ngốc nghếch như vậy?
“Ai gọi điện cho anh vậy?” Lê Minh Nguyệt thấy Hà Dĩ Phong cúp điện thoại, vội vàng ngồi xuống bên cạnh Hà Dĩ Phong tra hỏi.
Nếu người gọi lại là Hạ Linh, anh đừng mong cô nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này!
Hà Dĩ Phong biết Lê Minh Nguyệt hiểu lầm, vội xua tay giải thích: “Không phải, thật sự không phải, là Lâm Quân vừa gọi đến, cậu ta hôm nay đi gặp Jackson, vừa mới nói chuyện xong, nhưng có khả năng đang bị người khác theo dõi. “
“Vậy phải làm thế nào!” Lê Minh Nguyệt nghe Hà Dĩ Phong nói là chuyện công việc, vội vàng ngồi gần lại, trừng mắt nhìn anh.
Hà Dĩ Phong chỉ lắc đầu: “Anh không biết, nhưng Lâm Quân trong điện thoại có nhắc đến Nhật Linh về nhà đợi cậu ta, hay là chúng ta đi thông báo cho Nhật Linh”
“Được, Nhật Linh đang ở trong phòng bệnh của chú Hàng”
Lê Minh Nguyệt gật đầu đồng ý.
Lâm Quân về đến nhà, Lê Nhật Linh đã nấu cơm xong. Cô nở nụ cười dịu dàng nhìn anh: “Anh về rồi à, nhanh rửa tay rồi ăn cơm đi”
Lâm Quân gật đầu, đi đến bàn ăn, cúi người ôm lấy Lê Nhật Linh: “Sao hôm nay tâm trạng của em tốt thế?”
“Anh đoán xem” Lê Nhật Linh nhướng mày, chọc vào bàn tay rộng lớn của anh, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, vội vàng hạ thấp giọng: “Hà Dĩ Phong nói…”
“À, anh bị người ta theo dõi, là người của .Jackson, ông ta một lúc nữa có khả năng sẽ cho người qua đây lục soát xem có tài liệu dự phòng nào không. “
“Vậy anh không sao chứ?” Lê Nhật Linh lo lắng nắm chặt tay Lâm Quân, khó trách Lâm Quân bảo cô ở nhà đợi anh về.
Lâm Quân đã đồng ý với Jackson không nhúng tay vào tranh đấu nội bộ của công ty LX. Tại thành phố Mác-Xây xa lạ này, nếu cô không có ở nhà, thì cô cũng chỉ có thể ở cùng với Lê Vân Hàng hoặc Hạ Linh, Jackson biết được, tất sẽ nảy sinh nghỉ ngờ.
Lâm Quân thấy Lê Nhật Linh không tra hỏi kỹ càng, ngược.
lại còn lo lắng cho sự an toàn của anh, trong lòng bất giác cảm thấy thật ấm áp.
“Em yên tâm, anh không sao”
“Vậy thì tốt” Lê Nhật Linh gật đầu. Lâm Quân nhìn dáng vẻ lo âu của cô, không nhịn được thơm vào má cô một cái.
“Anh làm gì vậy?”
“Anh làm gì đâu” Lâm Quân giang tay ra, vẻ mặt lưu manh: “Em là vợ của anh, anh hôn vợ mình thì có làm sao?”
Lê Nhật Linh thoáng co giật khóe miệng, chẳng muốn cùng anh nhiều lời, tránh khỏi sự ôm ấp của Lâm Quân đi tìm đồ: “Nhân lúc người của Jackson chưa đến, anh ăn cơm trước đi, anh đi cả ngày chắc bây giờ cũng đói rồi”