Chương
Đây không phải là người phụ nữ mà lúc Nhật Linh ra nước ngoài đã đến tìm cô sao? Rõ ràng là Lê Mỹ Vân cũng nhận ra Lê Minh Nguyệt, liền nhanh chóng chuyển tầm mắt sang chỗ khác, giả bộ như không nhận ra Lê Minh Nguyệt.
“Đã lâu không gặp, tôi mời mọi người đi uống cà phê!” Hạ Huy Thành tinh ý nở nụ cười, phá tan bầu không khí ngượng ngùng.
“Không cần đâu, chúng tôi có chuyện phải làm, phải rời đi luôn” Lê Nhật Linh cười nói, đối với Hạ Huy Thành có phần xa lạ.
Lê Minh Nguyệt muốn nói gì đó, nhưng bị Lê Nhật Linh kéo, xoay người rời đi.
“Nhật Linh”
Giọng nói hỏi thăm của Hạ Huy Thành từ phía sau truyền đến: “Anh sắp kết hôn… em có đến không?”
“Tất nhiên rồi” Lê Nhật Linh làm một cử chỉ OK và rời khỏi cùng với Lê Minh Nguyệt.
“Anh còn yêu cô ta không?” Đôi mắt Lê Mỹ Vân có chút đỏ lên, không nhịn được buông cánh tay Hạ Huy Thành ra hỏi.
Hạ Huy Thành nhìn theo bóng lưng Lê Nhật Linh, trong mắt hiện lên một chút hoài niệm.
“Yên tâm đi, nếu đã đồng ý lấy em thì trước đó anh sẽ buông bỏ mọi chuyện.”
Hạ Huy Thành nhìn bóng lưng xa dần của Lê Nhật Linh, trong lòng như có gì đó thay đổi, có những thứ thật sự nên buông bỏ.
Anh vô thức cúi đầu, nhìn người trong lòng, đặt tay lên vai cô xoa xoa. Lê Mỹ Vân nhìn về hướng Lê Nhật Linh rời đi, hai mắt trống rỗng.
“Ôi, Nhật Linh, chị làm gì vậy! Bây giờ có thể buông em ra rồi đấy!”
Lúc này Lê Nhật Linh mới buông Lê Minh Nguyệt ra, xoa xoa thái dương.
“Chị làm cái gì vậy, chạy cái gì? Làm như lương tâm cắn rứt vậy, lẽ nào…” Lê Minh Nguyệt hít sâu một hơi nhìn Lê Nhật Linh giống như phát hiện ra một thế giới mới.
“Tình cũ Hạ Huy Thành Sao?”
“Tình cũ cái đầu em, xin chị đừng nói nhăng nói cuội nữa được không. Chuyện này nếu như truyền ra, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
Hơn nữa, Lâm Quân vốn rất để ý chuyện của Hạ Huy Thành, nếu còn nghe được những lời này của Lê Minh Nguyệt chắc chắn sẽ nổi cơn ghen.
“Thế em chạy làm gì?”
Lê Minh Nguyệt kinh tởm liếc nhìn cô.
“Còn không phải tại cái miệng của chị, vốn đã rất xấu hổ rồi”
“Lẽ nào chị vẫn còn nhớ t‹ “Chỉ có như vậy!” Lê Minh Nguyệt không tin.
“Không thì thế nào?”
“Cũng đúng, dù gì vợ sắp cưới của người ta cũng ở đó.”
“Đúng vậy, cuối cùng anh ấy cũng đồng ý kết hôn. Em nên chúc phúc cho anh ấy” Lời nói của Lê Nhật Linh rất chân thành, trong lời nói có phần nhẹ nhõm.
“Chậc chậc chậc, nói mới nhớ, suýt chút nữa chị đã quên nói với em rằng khi em ở nước ngoài, vợ sắp cưới của Hạ Huy Thành còn tìm đến cửa cơ! chị còn tưởng rằng Lâm Quân và Hà Dĩ Phong mới gây ra duyên nợ bên ngoài. Mãi mới biết là tình địch của em”
Lê Nhật Linh trừng mắt nhìn Lê Minh Nguyệt: “Tình địch gì!”
“Cô ấy thích Hạ Huy Thành, Hạ Huy Thành thích em, hai người không phải tình địch sao? À! Có vẻ không đúng”
Lê Minh Nguyệt lẩm bẩm, Lê Nhật Linh cũng lười giải thích chỉ biết lắc đầu.