Chương
Hạ Huy Thành mỉm cười, đóng thực đơn lại đưa cho người phục vụ, anh đặt tay lên bàn nhìn Lê Nhật Linh.
“Không ngờ anh vẫn còn nhớt”
“Cái gì?”
“Bít tết”
“Quen rồi, anh nhớ đây là món em thích ăn, cho nên trước đây khi em đi vắng anh cũng thường đến đây ăn một mình, từ từ, anh cũng mê mẩn hương vị này” Ánh mắt Hạ Huy Thành ấm áp, như đang hồi tưởng về điều gì đó, trên môi anh nở một nụ cười.
“Thực xin lỗi” Lê Nhật Linh mím môi không nhịn được nói xin lỗi.
“Xin lỗi? Anh đã nói qua rồi em không cần phải nói xin lỗi với anh. Giữa chúng ta không cần phải nói câu này” Hạ Huy Thành nghiêng đầu, trong lòng chua xót khổ sở, nhưng vẫn giữ nụ cười.
“Là em đã nợ anh quá nhiều.”
“Nào có, anh hiện tại không phải rất tốt sao? Hơn nữa…hơn nữa anh còn sắp kết hôn không phải sao?” Ánh sáng trong mắt Hạ Huy Thành mờ đi.
“Đúng vậy, chúc mừng anh nhé, nhưng mà, anh thật sự thích cô ấy sao?” Lê Nhật Linh đột nhiên hỏi điều này, khiến Hạ Huy Thành có chút kinh ngạc.
Hạ Huy Thành xoay xoay đầu ngón tay trầm ngâm suy nghĩ vài giây.
Lê Nhật Linh cũng cảm thấy câu hỏi của mình hơi đột ngột, vừa chuẩn bị mở miệng nói lại nhưng đã bị Hạ Huy Thành ngất lời.
“Thích chứ, không thích thì sao lại kết hôn”
Chỉ là câu này ngay cả chính anh cũng không dám tin được.
“Vậy thì quá tốt rồi!”
Lê Nhật Linh có thể nhìn ra sự giả vờ trong mắt của anh ta, nhưng bây giờ xem ra ngoại trừ phối hợp và giả vờ chúc phúc dường như cũng không có gì nên nói.
“Hôm qua thật ngại quá! Vợ chưa cưới của anh không có dọa sợ em chứ”
“Không đâu! Có thể thấy cô ấy rất yêu anh, anh phải đối xử với cô ấy thật tốt nhé.”
“Đó là điều đương nhiên! Hạ Ly bây giờ đã cao hơn rồi phải không!”
“Đúng vậy, bây giờ còn nghịch ngợm hơn trước đây nữa.”
Hai người trò chuyện với nhau, càng ngày càng giống như hai người bạn cũ.
Bên kia, Hạ Lan Châu lôi kéo mẹ Hạ ra ngoài đi ăn.
“Ô kìa, mẹ ơi, đến rồi, đây là nhà hàng tây, đồ ăn của nhà hàng này rất ngon. Mẹ cứ thử rồi sẽ biết” Người lái xe dừng lại.
Hạ Lan Châu chỉ vào nhà hàng Bít tết bên đường qua cửa kính xe, trong mắt hiện lên một tia quỷ dị.
“Được rồi, không phải chỉ là một nhà hàng tây thôi sao?
Đến mức như vậy sao!”
Mẹ Hạ mỉm cười, cảm thấy Hạ Lan châu hôm nay có chút không giống với ngày thường.
“Anh trai con thì sao? Tại sao không đến cùng con?” mẹ Hạ hỏi, Hạ Lan Châu đột nhiên trở nên rất hiểu chuyện, điều này khiến bà rất vui vẻ.
“Không cần đâu! Anh buổi sáng nói là có việc nên đã đi ra ngoài rồi”
Hạ Lan Châu từ chối yêu cầu của mẹ Hạ, cảm thấy chột dạ.