Chương
Mẹ cũng đã lớn tuổi rồi, sẽ không chịu đựng nổi những chuyện này đâu. Anh hy vọng em sẽ đến, anh sẽ chờ em” Hạ Huy Thành nhìn Hạ Lan Châu đang nằm dưới mặt đất, lòng anh quặn thắt, giọng điệu cũng trở nên bình tĩnh hơn. Nếu như không phải là Hạ Lan Châu yêu anh thì có lẽ hai người bọn họ sẽ trở thành anh em tốt của nhau.
Và anh cũng biết cho dù tính cô có tùy hứng đến đâu thì cô nhất định sẽ đến buổi họp báo ngày mai. Bởi vì không chỉ có anh, mà cô còn quan tâm đến mẹ nữa.
Trên đời này có quá nhiều thứ không thể nói rõ bằng lời, cũng giống như có người nói cảm giác rất quan trọng trong tình yêu. Cho dù Hạ Lan Châu và Hạ Huy Thành bên nhau từ nhỏ, nhưng mà người mà anh yêu vẫn là Lê Nhật Linh. Chuyện tình cảm ấy không liên quan đến thứ tự trước sau xuất hiện, Hạ Lan Châu thích anh, anh lại thích Lê Nhật Linh, nhưng Lê Nhật Linh chỉ thích Lâm Quân.
Đời người giống như một vòng tuần hoàn vậy, cứ lặp đi lặp lại, có người vẫn phải chịu cảnh đau khổ, nhưng vẫn có người đón nhận được hạnh phúc.
“Em không đi” Hạ Lan Châu lắc đầu, viền mắt hoe đỏ, khóc sướt mướt.
Hạ Huy Thành không nói lời nào, Hạ Lan Châu cũng không thể nói thêm gì nữa. Thế nhưng anh tin rằng nếu để mẹ đến nói với cô, cô sẽ đến buổi họp báo.
Có người diễn vai phụ, yêu nhưng không được đáp lại, chỉ có những nhân vật chính mới được bên nhau tới già. Trong suốt quá trình này, những chuyện mà nhân vật phụ gây ra cũng chỉ như đòn bẩy cho đôi nhân vật chính, một quá trình long đong lận đận.
Duyên phận là thứ như sao trên trời, mặc dù nó thật sự tồn tại, nhưng mà khó có thể với tới được. Rấ m khi nó tới, nhưng muốn nắm lấy nó cũng không phải là điều dễ dàng gì.
Hạ Huy Thành thở dài, liếc nhìn Hạ Lan Châu đang khóc nức nở, xoay người bỏ đi.
Không phải ai cũng là người được ông trời ưu ái, kể cả bản thân anh.
Khi ánh nắng xuyên qua màn mây mù, chiếu rọi xuống mặt đất, dường như tất cả những chuyện u ám đã xảy ra đều được soi sáng theo. Thời tiết của thành phố Hà Nội hôm nay khá là đẹp.
Trái lại, ở thành phố Marseille nước Pháp trời âm u và đổ mưa rào, mây đen giăng kín trời, mỗi người đều nặng trĩu bầu tâm sự của riêng mình.
“Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.” Lê Vân Hàng đứng dậy bắt tay với Lâm Quân, những cổ đông khác đi cùng thì vỗ tay không ngừng. Bản hợp đồng chín con số kí kết thuận lợi đối với tình hình hiện tại của công ty mà nói chính là hòn than trong đêm đông lạnh lẽo. Ý tốt của Lâm Quân, Lê Vân Hàng cũng hiểu.
“Hợp tác vui vẻ” Robert chỉnh lại gọng kính, chăm chú quan sát mọi thứ.
Bởi vì lần trước anh giúp Lê Vân Hàng thế nên giờ anh được ông rất tín nhiệm. Lần này anh cũng được xếp vào đội ngũ đi cùng ký kết hợp đồng.
Kết thúc hội nghị, Lê Vân Hàng đi dạo cùng với Lâm Quân.
Đối với hai người mà nói, hai người vừa là đối tác hợp tác thương nghiệp, vừa là người thân.
Như Lê Vân Hàng nói thì trước mặt người ngoài thì là chủ tịch Lê nhưng sau lưng thì sẽ gọi là cha.
“Chuyện lần trước của .Jackson..” Lâm Quân mới nói được nửa lời thì Lê Vân Hàng thay đổi sắc mặt. Lâm Quân biết ý nên cũng không nói gì thêm.
Còn Robert hòa vào đám đông vểnh tai lên muốn nghe ngóng thêm thông tin. Nhưng giờ cái gì cũng không nghe được, anh nhìn xung quanh, sợ những người khác sẽ để ý đến mình thế nên lại không nghe ngóng nữa.