Chương
“Kể từ khi chuyện Jackson xảy ra, cha chẳng dám tin ai ở công ty nữa” Dù biết răng thành viên trong hội đồng quản trị đều là bạn lâu năm của mình, thế nhưng đứng trước lợi ích thì cũng không do dự phản bội lại, thế nên giờ Lê Vân Hàng càng phải cẩn thận hơn.
Hai người ngồi trên xe, ngoài trời mưa như trút nước, cần gạt nước không ngừng gạt, phát ra tiếng kêu xoèn xoẹt, giống hệt nỗi lòng của hai người có chút bồn chồn bất an.
“Cha nghỉ ngờ trong công ty vẫn còn tay chân của Jackson à Lâm Quân cảm nhận được nỗi áp lực to lớn trong ánh mắt của Lê Vân Hàng.
“Không, chính xác thì cha cảm thấy, chúng ta giống với Jackson, đều là con rối bị người khác sắp đặt” Lời nói của Lê Vân Hàng nhắc Lâm Quân nhớ lại rằng, mặc dù Jackson đã biến mất vài ngày rồi, thế nhưng dạo này công ty LX vẫn hành động thái quá.
Càng tỏ ra bình thường thì lại càng đáng sợ, Jackson là một gã lòng dạ thâm hiểm, đối với thuộc hạ của mình, hắn cũng không nương tay. Giờ gặp phải chuyện này muốn tránh cũng tránh không kịp, làm gì có chuyện xả thân đi cứu hắn.
Nói đơn giản là Jackson có thể thoát ra khỏi phòng giam chắc chắn cũng không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
Nếu như là thuộc hạ của hắn giúp thì chắc chắn không có khả năng này rồi. Trước đây nói với Nhật Linh và mọi người cũng chỉ là phỏng đoán, cũng là để họ không phải lo lắng thêm.
“Chắc hẳn là khoảng lặng trước cơn bão đây mà” Lâm Quân mở to đôi mắt, có chút bất an trong lòng. Đối thủ lần này còn mạnh hơn cả .Jackson nữa.
“Không nói chuyện này nữa, nếu đối phương đã không lộ diện, chúng ta lại ở ngoài sáng vậy thì chỉ có thể nước đến đâu bắc cầu đến đấy mà thôi” Lê Vân Hàng hít một hơi sâu, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Dạ, con hiểu rồi” “Hợp đồng đã ký kết xong, con cũng nên sớm quay trở về Việt Nam đi. Lê Nhật Linh vẫn đang chờ con về nhà đấy. Dự là hết năm nay, chúng ta vẫn còn phải đánh một trận lớn nữa đó” Lê Vân Hàng cười lớn, ánh mắt hiền hòa.
“Dạ, con biết rồi, ngày mai con quay về. Hay là cha về cùng con đi, dẫu sao cha cũng là cha ruột của Nhật Linh, cha cũng nên về gặp cha mẹ con một lần chứ. Hơn nữa mấy đứa cháu của cha vẫn chưa được gặp ông ngoại nó nữa, chúng mà nhìn thấy cha, chắc chắn sẽ vui lắm đấy”
“Cha không về đâu, Việt Nam có kì nghỉ nhưng chúng ta ở đây thì lại không có, hơn nữa thời gian này là khoảng thời gian bận rộn nữa” Lê Vân Hàng lộ rõ vẻ tiếc nuối trên khuôn mặt, thật ra ông cũng muốn nhìn thấy những đứa cháu đáng yêu của mình.
Chưa nói đến việc gặp những đứa cháu, chỉ nghe Lê Nhật Linh và Lâm Quân miêu tả thôi là trong lòng ông đã thấy hồi bồi về chúng rồi, sao có thể không mong ngóng gặp chúng cơ chứ?
Lâm Quân gật đầu cũng hiểu quyết định của Lê Vân Hàng.
Nếu như đã nhận nhau rồi, thì sau này vẫn còn nhiều cơ hội gặp nhau, thế nên anh cũng không nói nhiều nữa.
“Được rồi, về nhà thôi! Lần trước cha cũng nói sẽ phân cao.
thấp với con rồi đó! Lê Vân Hàng cười và nghĩ đến bộ cờ ở nhà.
“Vậy cha phải cố gắng rồi, con sẽ không nhường cha đâu” Lâm Quân cũng cười theo và nói đùa với ông.