Chương
Không rõ cảm giác bất an này đến từ đâu, nhưng lão ta vẫn luôn cảm thấy có người đang theo dõi mình.
Từ sau khi vào tù trở về, lão ta trở nên cực kỳ nhạy cảm, trước đây chỉ là đa nghi, còn bây giờ đã là không tin tưởng được bất kỳ ai. Với khả năng của Lâm Quân và Lê Vân Hàng, ai dám chắc rằng lúc này những người đón mình sẽ không bị tráo đổi chứ?
Tự do không dễ gì mà có được, không thể chỉ vì chút sai lầm nhỏ nhoi của mình mà chôn vùi tất cả.
Lão ta đi khắp các con hẻm lớn nhỏ, cố gắng kéo vành mũ xuống càng thấp, đẩy đẩy kính râm, tránh không bị người khác nhận ra.
Đột nhiên một cánh tay vươn ra, lão ta không kịp phòng bị đã bị người ta túm lấy quần áo, lão kinh hoàng chuẩn bị đánh trả, nhìn qua kính liền thấy một bóng người quen thuộc, đây không phải là người đàn ông cầm báo vừa nãy hay sao?
“Anh?” Nắm đấm lên không trung chuẩn bị chống trả đột nhiên thả lỏng, nhìn vào người trước mặt.
“Nghe nói năng lực Phó chủ tịch Jackson của LX suýt chút nữa đã xử lý được Lê Vân Hàng, thay thế chức vị của anh ta, hiện tại cũng chỉ đành bị bó tay bó chân ở đây, xem ra cũng chỉ thế mà thôi!”
Người đàn ông mặc đồ đen, đeo kính râm, khóe miệng cong lên giễu cợt khiến Jackson rất không thoải mái.
“Đó chỉ là việc ngoài ý muốn, nếu lại cho tôi một cơ hội, không một ai trong số họ có thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi.”
Ánh mắt quyết liệt của Jackson được che giấu dưới cặ kính râm, giọng điệu ngang ngạnh như đang cố gắng biện giải cho sự thất bại của mình.
“Xem ra ông cũng rất kiên cường, tôi là người được boss phái đi đón ông, đi cùng tôi nào!” Người đàn ông hừ một tiếng, giọng nói khiến người ta có hơi sợ hãi, nở một nụ cười lạnh.
Jackson lùi lại một bước, ánh mắt đầy cảnh giác. Người đàn ông kỳ quái này, chỉ dựa vào vài câu chê cười làm sao có thể tin tưởng anh ta.
“Dựa vào cái gì mà tôi phải tin anh?” Người đàn ông cong khóe miệng nói: “Xem ra là tôi đánh giá cao ông rồi, thế thì thôi vậy” Vừa nói, anh ta vừa từ trong túi lấy ra một đồ vật, đưa nó ra! Cho Jackson xem.
Lúc này, ở cách đó không xa có một chiếc máy ảnh độ nét cao hướng về phía hai người, tuy rằng khoảng cách này nghe không rõ hai người đang nói chuyện gì, nhưng vừa vặn có thể chụp rõ món đồ mà người đàn ông kia cầm ra.
Có vẻ như vật đó là một chứng minh thư.
Người này xem qua những hình ảnh trong máy ảnh, xem ra cũng khá rõ ràng, trên tư liệu là ảnh một người phụ nữ, do góc chụp nên chữ trên đó bị lệch, không thể nhìn rõ.
Hơn nữa nhìn về hướng của .Jackson, từ khi người đàn ông đưa vật đó cho Jackson xem, cũng không biết anh ta đã nói điều gì, sau đó sắc mặt .Jackson liền thay đổi, cuối cùng quyết định đi theo anh ta.
“Này! Mạnh! Thế nào rồi?”
Hà Dĩ Phong đang khuấy tách cà phê, đêm qua ngủ không ngon, muốn tỉnh táo một chút, nhận được cuộc gọi từ Mỹ, anh không dám chậm trễ.
“Lão đại, lại phát hiện được tung tích của bọn họ, hơn nữa còn chụp được vài tấm ảnh, vì không muốn đánh rắn động cỏ nên mới không tiếp tục đuổi theo.”
Người đàn ông tên Mạnh đang nghịch máy ảnh, xem xét những bức ảnh bên trong, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của Hà Dĩ Phong.