Chương
Lâm Quân vốn đã tìm gặp riêng cô, anh hứa sẽ đưa cô về Việt Nam, nhưng cô đã từ chối rồi.
Có thể là do ở nước ngoài lâu ngày, ít nhiều cũng có cảm tình với LX, hoặc cũng có thể vì tính khí kiêu ngạo, vẫn còn để ý việc từng bị Lâm Quân từ chối, dù sao thì cô đã quyết định ở lại.
Mà Lâm Quân cũng đã thực hiện lời hứa của mình, đánh tiếng với Lê Vân Hàng.
Từ một con vịt con xấu xí trở thành một con thiên nga trắng, từ một con chim nhỏ thành công trở mình, giờ đây trong mắt người ngoài, cô ôm đồ đạc bước đi oai vệ, khí phách hiên ngang tiến vào văn phòng trợ lý chủ tịch, chắc chắn đã trở thành đối tượng của sự đố ky và hoài nghi.
“Chúc mừng nhé!”
“Uhm””
“Chúc mừng cô” Mọi người đi qua đều chúc mừng cô, nhưng trong mắt lại mang một cảm giác không nói rõ được, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Cô đúng là đã đi đường tắt để đạt được thành công, sao.
lại không phải trả giá đắt cơ chứ, mỗi người đều không thể đánh giá người này đúng hay sai, càng không thể hiểu rõ.
Nhưng đúng là không ai có thể mãi mãi ở trên đỉnh cao đạo đức, đây là hiện thực, cũng là xã hội.
“Trợ lý Bùi, Giám đốc Lê bảo cô sang đó!”
Bùi Anh Thư bước vào phòng làm việc của mình, dường như đã sắp rơi nước mắt.
“Được”
Cô đặt đồ trong tay xuống, quay lưng về phía người đã thông báo cho mình, lau nước mắt, xoay người bước ra ngoài.
Cô hiểu rằng, muốn có được thứ gì đó, thì không cần quá để ý đến ánh mắt của người khác, tất cả những điều này cô đều có được nhờ sự nỗ lực của bản thân, dù người khác có ghét bỏ hay đố ky, cũng không hề liên quan đến mình.
“Chủ tịch!”
“ừ”
Lê Vân Hàng đang chỉnh lý tài liệu, nhìn thấy Bùi Anh Thư đang gõ cửa, liền dừng động tác, ngẩng đầu đánh giá cô gái này.
Đối mặt với sự dò xét của Lê Vân Hàng, Bùi Anh Thư có hơi bất an.
“Đừng căng thẳng, tôi nghe Lâm Quân nói qua về tình hình của cô, lần này công ty vượt qua được cửa ải khó khăn, cũng là nhờ có cô.”
“Đây đều là những việc tôi nên làm” Bùi Anh Thư dường như đã thích ứng với bầu không khí lúc.
này, ánh mắt Lê Vân Hàng cũng không có ác ý, càng không mang theo ham muốn chiếm hữu cô giống như những người đàn ông khác, tất nhiên cô trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.
“Cô biết đấy, những gì cô làm lần này đã cứu được con gái tôi. Tôi không quan tâm cô dùng cách nào để làm được, mỗi người đều có cách riêng của mình, nhưng không có nghĩa là cô có thể làm như thế cả đời, chỉ là mong cô có thể yên tâm công tác tại LX, làm một người tốt, công ty sẽ không bạc đãi cô.”
Lời nói của Lê Vân Hàng cũng có thể xem là vừa đấm vừa xoa, vừa chỉ trích cô rồi lại động viên cô, khiến người ta không hề có chút oán hận nào.
Bùi Anh Thư hít một hơi thật sâu, dường như đã hiểu rõ ý của Lê Vân Hàng: “Tôi biết rồi thưa chủ tịch” “Được rồi, cô đi làm việc của mình đi” Lê Vân Hàng cười phất phất tay, Bùi Anh Thư liền bước ra khỏi văn phòng.