Chương
“Cha, mẹ!”
Lâm Quân và Lê Nhật Linh vừa mới về đến nhà, Hạ Ly đang ngồi chơi với đồ trên trên thảm đã phát hiện ra họ đầu tiên, ném đồ trong tay đi mà ngọt ngào gọi.
“Cha ơi, mẹ ơi”
Hòa Phong và Lâm Cảnh nghe được tiếng của Hạ Ly mới ngẩng đầu lên mà ngoan ngoãn chào một tiếng, sau đó lại cúi đầu chơi trò xếp hình.
Hạ Ly thì không như vậy, cô bé là đứa thích bám người nhất. Đôi tay nhỏ bé của cô bé chống trên mặt đất, mông hơi cong lên, đứng lên có chút không vững, sau đó chạy nhanh đến chỗ Lâm Quân và Lê Nhật Linh.
Đương nhiên là Lâm Quân và Lê Nhật Linh biết cô bé định làm gì, nên Lâm Quân đã cố tình khoanh tay trước ngực, giả vờ không thèm ôm lại cô bé.
Mà Lê Nhật Linh lại đối lập hẳn với hành động của Lâm Quân, cô mở rộng vòng tay ra ôm lấy con gái của mình.
Hạ Ly cũng nhìn ra được là Lâm Quân đang cố tình trêu mình nhưng cũng không tức giận gì cả, mặc kệ anh. Cô bé nhìn thấy mẹ mình là Lê Nhật Linh mà như nhìn thấy bảo bối, lập tức ôm lấy chân của Lê Nhật Linh, ngẩng mặt lên cười. Dáng người nhỏ bé, khuôn mặt đáng yêu, cộng thêm điệu cười khanh khách khiến lòng người ta phải tan chảy.
Lê Nhật Linh vén mấy sợi tóc vướng vào mặt của con gái, vẻ mặt đầy cưng chiều.
“Hạ Ly, hôm nay có nghe lời bà nội không thế!”
“Có ạ, hôm nay Hạ Ly rất ngoan nhaI”
“Hạ Ly giỏi quá đi” Lê Nhật Linh không nhịn được mà hôn lên má của Hạ Ly, khen ngợi.
Hạ Ly lại nhìn Lâm Quân một cái, sau đó kiếng chân lên, nhìn Lê Nhật Linh bằng một ánh mặt, một tay giơ lên ngăn cản tầm nhìn của Lâm Quân. Lê Nhật Linh thấy vậy hiểu ý mà ngồi xổm xuống, cô bé vội ghé sát vào bên tai của Lê Nhật Linh như đang muốn chia sẻ một bí mật gì đó, có vẻ lại là một ý tưởng nghịch ngợm nào đó.
“Để con nói cho mẹ nghe nha, con phát hiện ra là hôm nay cha không ngoan gì cải”
“Con nói gì cơ?”
Lâm Quân đứng bên cạnh nghe được, nhướng mày nhìn con gái của mình, Hạ Ly thấy vậy liền giả vờ bày ra vẻ ngạc nhiên, che miệng mình lại: “Không ạ, không có gì cả!”
Lê Nhật Linh thấy đứa con của mình lại bắt đầu nghịch ngợm rồi liền nở một nụ cười rất tươi.
“Mẹ à, gần đây mẹ cũng không ngoan đó nha, mỗi ngày mẹ đều đi làm, không ở bên cạnh bọn con. Nhưng mà nếu mẹ có thể chơi xếp hình cùng bọn con thì thật tốt, bọn con sẽ siêu vui luôn”
Hạ Ly mở to mắt, chớp chớp nhìn Lê Nhật Linh, vẻ mặt đầy khát khao, đột nhiên lại như nhớ tới cái gì đó, nghiêng đầu nhìn Lâm Quân, nói: “Cha cũng thế!”
Lâm Quân và Lê Nhật Linh cùng liếc nhìn nhau một cái, đương nhiên là bị sự dễ thương của con gái mình làm tan chảy rồi. Hạ Ly không quan tâm hai người có đồng ý hay không, hai bàn tay mũm mĩm đã kéo hai người về phía hai anh trai của mình.
Cuối cùng kết quả là Lê Nhật Linh và Lâm Quân đã thành công gia nhập vào trò chơi xếp hình.
“Ông bà đâu rồi con?”
Lê Nhật Linh cầm một miếng gỗ ghép vào một bên, hỏi ba đứa nhỏ.
“Bà nội đang nhìn các dì nấu ăn ở trong bếp nấu cơm!”
“Còn ông nội thì sợ bà nội không chịu nổi nên cũng đi theo rồi ạ!”
“Bà nội bảo phải làm nhiều đồ ăn ngon mà chúng con chưa được ăn bao giờ”
Tiếng của mấy đứa nhỏ làm cho Lê Nhật Linh hơi bối rối.