"Nam Cung Tước, sao anh lại bị chảy máu!"
Chuyện gì đã xảy ra, tại sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy, bắp đùi sao lạichảy ra nhiều máu như vậy, đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra.
Nam Cung Tước nắm được cánh tay của cô nói:
"Trinh Tử, xin em hãy cho anh một cơ hội để chuộc tội, nếu như em đồng ý thìhãy cứu anh còn nếu như không đồng ý thì...em cứ để cho anh chảy máu tới chết đi!"
Nếu như anh không thể có được sự tha thứ của cô, cho dù có sống cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Trinh Tử bị lời nói của anh làm cho có chút không biết làm sao, tha thứ choanh, tha thứ hắn cái gì, tha thứ cho việc anh cường bạo mình sao?
Bọn họ đã cùng giường chung gối hơn năm năm rồi, hiện tại có nhiều hơn mộtlần, mặc dù là bị lăng nhục, nhưng là cũng còn hơn là bị người kháccường bạo!
"Nam Cung Tước, không cần phải nói nữa!"
Trinh Tử nhìn đùi anh đang không ngừng chảy máu mặt càng thêm tái nhợt, hoảng hốt kêu to lên.
"Có ai không, mau lại đây cứu anh ấy!"
Nam Cung Tước nắm tay cô thật chặt nói: "Trinh Tử, thật xin lỗi!"
Trinh Tử vừa khóc vừa nhìn anh: "Tước, đừng nói nữa, em sẽ tha thứ cho anh,ngươi không cần phải nói nữa, nhanh đi gặp bác sĩ, em không thể không có anh!"
Cho dù là bị anh cường bạo rồi, cho dù anh đã từng muốngiết cô, nhưng là đối mặt với sự xin lỗi bây giờ của anh, Trinh Tử cảmgiác tình yêu của mình dành cho đã sớm ngấm sâu vào tận xương tủy, nếunhư anh đã thật tâm hối cải thì cô cũng sẽ tha thứ.
Nam Cung Tước nghe cô nói vậy liền nhắm hai mắt sau đó ngã xuống đất ngất đi.
Mạc Thiên Kình nghe tiếng kêu của Trinh Tử, vội vàng cùng với lão K chạyvọt vào phòng, nhìn thấy một người đang ngã trong vũng máu còn một người thì đang ngồi khóc như mưa thật là không hiểu như thế nào nữa.
Nhưng cứu người quan trọng hơn, Mạc Thiên Kình và lão K nhấc Nam Cung Tước lên đưa đến bệnh viện.
Trinh Tử nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, nhìn máu tươi còn đọng trên mặt đấtcùng với Điềm Điềm đang trong ngực khóc thầm, trong lòng thấy rất khóchịu.
Nam Cung Tước bây giờ đã thay đổi, thật khác xa với lúc bọn họ còn thân thiết anh đã trở nên bình thường rồi!
Sau khi được truyền máu cấp cứu, tính mạng của Nam Cung Tước đã được bảovệ, chỉ là cái chân kia rất có thể sẽ để lại di chứng hành động sẽ không còn được nhanh nhẹn như trước.
Trinh Tử cũng đã tha thứ cho Nam Cung Tước, cùng với anh ta chuẩn bị trở về Nhật Bản.
Trong chớp mắt, một tháng liền trôi qua, Thủy Nhi cũng đã được vợ chồng Liễu thị đón về Liễu gia, trở thành tiểu thư Liễu gia.
Liễu Nghị Hiên nhìn Thủy Nhi mỗi ngày đều dính vào bên cạnh ba mẹ, mặt lúc nào cũng tươi cười, tâm tình rất là nặng nề.
Vốn cho là tình cảm của mình đối với cô sẽ từ từ phai nhạt dần, nhưng không nghĩ tới tình cảm lại không hề nhạt ngược lại càng thêm lấn sâu vào.
Liễu Nghị Hiên ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn Thủy Nhi đang cười vui vẻ, ánh mắt lộ ra bất đắc dĩ cùng khổ sở.
Dù cho anh có yêu mến thì thế nào, cô chính là em ruột của anh, anh cũngkhông thể yêu em gái ruột của mình, cưới em gái ruột của mình làm vợđược!
Nhìn cô mỗi ngày đều vui vẻ anh vốn nên vui mừng mới phải, thế nhưng anh lại không vui mừng nổi.
Niềm vui của cô đây là bởi vì Thượng Quan Quân Triết anh thậm chí có nhiềulần suy ngĩ muốn đem hình dáng của mình biến thành Thượng Quan QuânTriết, để có thể cùng cô ở chung một chỗ, nhưng anh đều không dám.
"Ba mẹ, anh, con đi đưa cho Quân Triết ít đồ ăn, mọi người ở nhà nhé, tối nay con sẽ không quay về đâu!"
Thủy Nhi cầm trên tay cháo gà tự mình nấu, nở nụ cười tươi rói.
"Thủy Nhi, để anh đưa em đi!" Liễu Nghị Hiên nhìn Thủy Nhi đang chuẩn bị đi ra liền nói sau đó cầm áo khoác đuổi theo.
Thủy Nhi nhìn anh gật đầu một cái.
"Cám ơn anh!"
Sau khi ngồi ở trên xe, Liễu Nghị Hiên cũng không lên tiếng, Thủy Nhi cũngbiết từ khi cô trở thành em gái của anh, giữa anh và cô rất ít khi nóichuyện với nhau.
"Anh, anh có phải nên cưới chị dâu về nhà rồi hay không!"
Anh trai cũng đã tuổi, đối với một người đàn ông mà nói thì bây giờ đãcó thể thành gia lập nghiệp rồi, nhưng hình như anh không quan tâm đếnchuyện này chút nào.
Liễu Nghị Hiên thắng mạnh xe lại khiến Thủy Nhi thiếu chút nữa bị cộc đầu vào thành xe, rất không hiểu quay sang nhìn anh.
Còn chưa kịp nói chuyện gì liền bị Liễu Nghị Hiên kéo vào trong ngực anh,Thủy Nhi kinh sợ giật mình, sau đó liền thấy môi của anh phủ lên môi của cô rồi.
"Ưmh. . . . . ."
Thủy Nhi vùng vẫy, lấy tay dùngsức đẩy anh ra, cố gắng mở miệng, đáng tiếc lại bị anh hôn sâu hơn, Liễu Nghị Hiên hôn rất bá đạo, anh không tin, anh thật không tin, người phụnữ duy nhất mà anh yêu lại có thể là em gai mà anh tìm kiếm nhiều nămqua.
Sự thật tại sao lại tàn nhẫn như vậy, anh tại sao lại yêu em gái ruột của mình chứ.
Bá đạo hôn như cuồng phong bão lốc tiến đến càng ngày càng mãnh liệt khiến Thủy Nhi không thở nổi.
Cũng không biết bị hôn bao lâu cảm nhận được thân thể của anh từ từ biếnhóa, Thủy Nhi chợt đá anh một cái, không chút nghĩ ngợi liền tát anh một cái, trong mắt tất cả đều là nước mắt.
Liễu Nghị Hiên bị cô đánh cho có chút tỉnh táo, nhìn Thủy Nhi khóc đau lòng như vậy thì vô cùng áy náy.
"Anh, anh có biết mình đang làm gì không? Em là em gái ruột của anh đấy!"
Trước kia hôn nhau đã là một sai lầm, nếu biết chân tướng rõ ràng mà lại còn tái phạm như vậy thì tính là cái gì!
Anh tính toán xuống tay với cô sao? Thủy Nhi thật không dám tưởng tượng,nếu như mình cùng anh đơn độc ở chung với nhau thì không biết anh cócường bạo cô hay không.
Liễu Nghị Hiên nhìn cô, khổ sở đưa tay đánh vào trên tay lái, khổ sở giận dữ hét lên.
"Anh không muốn làm anh trai của em, anh thích em, Thủy Nhi em có biếtkhông? Em là người con gái duy nhất mà anh yêu, anh không muốn em làm em gái của anh, anh chỉ muốn em làm bạn gái của mình mà thôi!"
Nếunhư không có xét nghiệm ADN chết tiệt kia thì anh cũng sẽ không phải khổ sở như vậy nhìn người phụ nữ mà mình yêu biến thành em gái ruột củamình, cũng sẽ không nhìn người mình yêu nằm trong ngực của người khác,cùng người khác lên giường, cùng đàn ông khác hôn môi.
Nội tâm anh vô cùng đau, ai biết được đây!
Thủy Nhi nhìn Liễu Nghị Hiên, không ngờ anh cư nhiên đối với mình có tìnhcảm sâu đậm như vậy, nhưng bọn họ thật sự là anh em, hơn nữa coi nhưkhông có quan hệ máu mủ, cô cũng sẽ không yêu anh.
Bởi vì bây giờ cô đã yêu Thượng Quan Quân Triết, trong lòng của cô đã không có chỗ dư thừa để có thể dung nạp anh.
"Anh, anh phải biết, giữa chúng ta có liên hệ máu mủ, anh không cần mù quángđi yêu em như vậy, chúng ta là anh em ruột, không thể nào . . . . . ."
Thủy Nhi vẫn chưa nói hết, đã nhìn thấy Liễu Nghị Hiên lấy ra một tờ giấy.
Thân phận bối cảnh chi tiết của Liễu gia:
Liễu gia ở thời nào cũng đều có siêu năng lực, đặc biệt là đàn ông, bọn họcó thể chính xác tính ra bên trong lòng đất có bao nhiêu mỏ quặng, từ đó có thể kiếm được chiều tiền .
Chỉ là siêu năng lực mặc dù lợihại, nhưng bọn họ vẫn luôn không vận dụng, trừ dung để làm ăn buôn bánra những cái khác đều không sử dụng. Đây cũng là lý do tại sao gianghiệp của Liễu gia lại rộng lớn đến thế.
Mà phụ nữ, mặc dù siêunăng lực rất yếu ớt, chỉ có trong nháy mắt bảo vệ tính mạng của mình,thân thể cực kỳ tốt, đây chính là điều kiện để luyện võ tốt nhất.
năm trước, vợ chồng Liễu thị bởi vì bị phát hiện có siêu năng lực phảimang theo con gái chỉ mới hai tuổi chạy trốn, không ngờ kẻ thù lại đuổigiết lợi hại, cuối cùng phải đem con gái yêu duy nhất vứt bỏ để bảo toàn tính mạng cho nó.
Mặc dù bọn họ đều có siêu năng lực, nhưng màcuộc sống của bọn họ so với người bình thường cũng không khác biệt. Liễu Nghị Hiên cũng vậy, bề ngoài của anh vô cùng nho nhã thư sinh nhưngthật ra bên trong vô cùng mạnh mẽ, là một người đàn ông rất nam tính.
Vì giữ gìn siêu năng lực anh vẫn luôn dựa vào chính mình cố gắng đem mọichuyện của Liễu thị xử lý vô cùng tốt, không bao giờ sử dụng đến siêunăng lực.