Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng

chương 293: đại kết cục!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoa cô dâu? Lý Băng khổ sở cười cười, coi như có muốn kết hôn thì người yêu còn chưa có, vậy cướp hoa cô dâu để làm gì!

"Băng, làm sao cô lại cười khổ như vậy!"

Thủy Nhi nhìn thấy Lý Băng cười chua chát, mặc dù biết cô ấy và Diệp Duệ không còn gì nhưng về sau cô ấy sẽ gặp được người mà mình thích thì sao!

Giống như Thu Cẩn đây, xem ra cũng rất tốt! Lại còn đẹp trai, có tiền, có thế, quan trọng nhất là anh ta đối với Lý Băng hình như đặc biệt dịu dàng, cũng không biết có phải hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình hay không.

"Băng, cô và Diệp Duệ đã kết thúc, nên muốn bắt đầu cùng Thu Cẩn sao?" Sính Đình quay đầu lại nhìn Lý Băng, hiện tại giữa ba người bọn họ không có gì mà phải giấu diếm nhau cả.

Lý Băng nhìn bọn họ, nhàn nhạt cười một tiếng.

"Sính Đình, hôm nay là ngày vui của cô, làm sao phải kéo tôi vào làm gì, tôi và Diệp Duệ trước đây đã không có gì, về sau lại càng không, về phần Thu Cẩn, tôi với anh ấy cũng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, các cô không nên suy nghĩ nhiều!"

Mặc kệ là người nào, cô cũng đều với không tới!

"Băng, lời này không thể nói như vậy, dù thế nào, Diệp Duệ cũng là Thị trưởng thành phố, còn Thu Cẩn cũng là Thiếu tướng, cũng đều là đối tượng tốt để lựa chọn, vừa đẹp trai lại vừa có tiền có thế. . . . . ."

"Thủy Nhi, đừng nói về tôi nữa, nói một chút về cô và Thượng Quan đi, có phải chuyện tốt cũng sắp đến rồi hay không?!"

Thấy bọn họ cứ nhắm vào mình, Lý Băng vội vàng đá quả bóng sang phía bọn họ!

Thủy Nhi nghe Lý Băng nói những lời này thấy rất tức giận: "Đâu có! Tôi không muốn gả cho Thượng Quan Quân Triết, anh ấy cho đến bây giờ cũng không thèm thổ lộ, cũng chẳng có cầu hôn, tôi không muốn gả cho anh ta!"

Tồi tệ nhất là trong khoảng thời gian này, buổi tối anh lại còn thường không về nhà ngủ, điện thoại cũng rất ít gọi, chỉ có cô gọi cho anh mà thôi. Đã thế anh lại còn nói có chuyện, thật rất hoài nghi, không phải bên ngoài lại có phụ nữ khác đấy chứ!

"Sẽ không đâu, Thượng Quan không phải là người như thế, sau khi anh ấy và cô ở cùng với nhau thì đã thay đổi rất nhiều!"

Lý Băng nhàn nhạt nói, cô còn cảm thấy Thượng Quan Quân Triết còn tốt hơn Diệp Duệ nhiều. . . . . .

Nhưng tại sao cô lại đi so sánh Diệp Duệ làm gì chứ, không phải đã nói muốn quên người đàn ông này rồi sao?

Lý Băng ở trong lòng thầm mắng, tại sao cô lại không có tiền đồ như vậy, nghĩ đến anh lòng của cô cũng vẫn còn đau âm ỉ, Lý Băng cố gắng hết sức che giấu đi tâm tình của mình, hôm nay là ngày vui của Sính Đình, không thể tỏ ra khó chịu, phải vui vẻ lên một chút!

Sính Đình nhìn Lý Băng, thật sự rất lo lắng cho Lý Băng, trong khoảng thời gian này cô cứ cảm giác cô ấy không được ổn lắm, sắc mặt rất kém, cũng rất ít khi cười.

Cô nghĩ, chắc là cô ấy vẫn còn thích Diệp Duệ, nhưng Diệp Duệ thì sao?

Có thích Lý Băng hay không? Giữa bọn họ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hai người đều có vẻ mặt như thế, cũng đã qua một thời gian rất dài rồi !

Sính Đình quyết định, đến buổi tối sẽ hỏi Mạc Thiên Kình một chút!

"Thật sao, tại sao tôi lại không biết nhỉ!"

Thủy Nhi có chút khẩu thị tâm phi nói, nhưng trên mặt vẫn không giấu nổi nụ cười hạnh phúc.

Lý Băng nhìn cô, thấy thật vui mừng thay cho bọn họ, đã tìm được hạnh phúc của mình, chỉ có cô. . . . . .

Đoán chừng cả đời này đều không thể hạnh phúc được nữa!

"Đã đến giờ rồi, chúng ta nhanh đi ra ngoài thôi!"

Ngọc Kỳ Lân đi tới lớn tiếng gọi, khi nhìn thấy cháu gái xinh đẹp của mình không kìm được mà rơi nước mắt.

"Ông nội!"

Sính Đình tiến lên kéo tay ông, Ngọc Kỳ Lân liền cười nói: "Sính Đình thật xinh đẹp, ông nội thật rất không gả con đi...cuối cùng cũng phải lập gia đình rồi !"

Ngọc Kỳ Lân đã tự nhủ hôm nay ông không thể khóc được, nhưng vẫn không nhịn được mà rơm rớm nước mắt, thật là mất mặt!

Sính Đình tiến lên ôm lấy ông nội, nước mắt cũng không nhịn được mà rơi xuống, rất may là khi trang điểm đều sử dụng các loại mỹ phẩm không thấm nước .

"Ông nội, Sính Đình cũng không nỡ xa ông, nhưng mà chúng ta không ở xa lắm, nếu ông thích thì cứ đến ở cùng với cháu, cháu và ông vẫn sống chung dưới một mái nhà!"

Sính Đình cũng không nỡ rời xa ông nội, bọn họ ở cùng nhau hai mươi bốn năm, hôm nay gả cho Mạc Thiên Kình thật sự phải tách ra ở riêng rồi.

Ngọc Kỳ Lân đẩy Sính Đình ra, lau nước mắt của mình, cũng lau nước mắt cho cháu gái rồi cười nói:

"Không khóc, hôm nay cháu gái bảo bối của ông xinh đẹp như vậy, không thể khóc nhè được, ông cũng đã mong đợi ngày này suốt hai mươi bốn năm qua, Sính Đình, ông nội giao cháu cho Thiên Kình, cảm thấy rất yên tâm!"

Sính Đình gật đầu đáp: "Ông nội, cháu biết rồi!"

Thủy Nhi và Lý Băng đứng ở một bên, nhìn bọn họ, hốc mắt cũng nóng lên, đặc biệt là Lý Băng, thấy chua xót vô cùng, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.

Cô là một đứa cô nhi, không có gì cả, thật vất vả biết được thân thế của mình nhưng … vì vậy cô thật rất muốn có người thân quan tâm, có người thân yêu thương mình như vậy.

Sính Đình nhìn Lý Băng, ở bên tai Ngọc Kỳ Lân nhỏ giọng nói mấy câu.

Ngọc Kỳ Lân nhìn Lý Băng, lại nhìn sang Thủy Nhi, nghiêm túc hỏi.

"Thủy Nhi, Lý Băng, các cháu có muốn làm cháu gái của ta không, lão già ta thật sự rất thích các cháu, nhưng các cháu có đồng ý hay không. . . . . ."

"Ông nội, ông thật sự muốn nhận chúng cháu làm cháu gái sao?"

Ngọc Kỳ Lân cười len ha hả: "Dĩ nhiên, các cháu cùng với Sính Đình là chị em tốt của nhau, nên ông cũng chính là ông nội của các cháu, tuy không phải là ruột thịt nhưng các cháu gái của ông đều sẽ được đối xử như nhau. Nhưng không biết các cháu có đồng ý hay không &. . . . . ."

"Ông nội!"

Lý Băng và Thủy Nhi đông thanh gọi, nhào tới trong ngực Ngọc Kỳ Lân lồng, thật vui mừng đến phát khóc!

Hai người bọn họ đều là cô nhi, mặc dù Thủy Nhi đã tìm được cha mẹ, cha mẹ cô đối với cô cũng rất tốt, nhưng cô cũng muốn có ông nội!

Lý Băng thì lại càng muốn hơn, Ngọc Kỳ Lân nguyện ý nhận cô, không e ngại nên cô cảm thấy thật vui mừng!

"Ha ha, Ngọc Kỳ Lân hôm nay lại có thêm hai cháu gái bảo bối rồi, về sau lão già ta cũng sẽ không sợ tịch mịch nữa!"

Ngọc Kỳ Lân thỏa mãn nở nụ cười, ngoài cửa lại tiếp tục đến thúc giục.

Ngọc Kỳ Lân vội vàng dắt Sính Đình đi ra ngoài cửa.

Hai bên hội trường là hai hàng binh lính mặc quân trang đứng nghiêm, ở giữa được trải thảm đỏ kéo dài từ cửa vào đến chỗ cha xứ, Mạc Thiên Kình đang đứng ở phía dưới, đầy thâm tình dõi theo cô dâu của mình đang tiến vào thảm đỏ !

Ngọc Kỳ Lân dắt Sính Đình đi ra ngoài, dắt cô đi từng bước một đến chỗ của Mạc Thiên Kình, Sính Đình cầm hoa cô dâu trong tay , nhìn vào mắt của Mạc Thiên Kình, trong đôi mắt của bọn họ bây giờ không còn nhìn thấy bất kỳ người nào khác.

Thủy Nhi và Lý Băng đều nở nụ cười ngọt ngào, mới vừa được Ngọc Kỳ Lân thu nhận nên tâm tình của cả hai đang cực kỳ tốt!

Thu Cẩn đứng ở nơi đó, lúc nhìn thấy Lý Băng đi ra, trong mắt tất cả đều là kinh ngạc và nhu tình, thì ra là khi cười cô ấy cũng có thể đẹp như vậy.

Thượng Quan cũng không có tốt hơn bao nhiêu, vừa nhìn thấy Thủy Nhi hận mình không được lập tức biến thành chú rể để rước cô về nhà nhưng hôm nay thì không thể được rồi.

Diệp Duệ thì lại không được tốt như vậy, mặc dù cảm thấy giật về sự xinh đẹp của Lý Băng ngày hôm nay, nhưng thấy cô không để ý đến anh thì lòng thật đau, tuy nhiên vẫn rất thân sĩ đứng ở nơi đó, nhìn cô không chớp.

Lý Băng cảm nhận được hai đạo ánh mắt nóng bỏng đang đang chiếu lên người mình liền mạnh mẽ giả vờ trấn định, không để ý đến..

Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình, trên gương mặt tuấn tú nở nụ cười sáng lạng, Ngọc Kỳ Lân đem Sính Đình tới trước mặt của anh nghiêm túc nói:

"Thiên Kình, ta giao Sính Đình cho cậu, về sau phải đối xử với cháu ta thật tốt, không được để cho nó thất vọng, có biết không!"

Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình, thâm tình bảo đảm: "Ông nội, xin cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ luôn yêu thương cô ấy! Cả đời này chỉ yêu một mình cô ấy mà thôi!"

Ngọc Kỳ Lân buông tay ra, Mạc Thiên Kình liền dắt tay của Sính Đình đi tới trước mặt của cha xứ .

Cha xứ chăm chú nhìn vào bọn họ, nghiêm túc hỏi.

"Mạc Thiên Kình, con có đồng ý cưới Ngọc Sính Đình làm vợ hay không? Cho dù sinh lão bệnh tử, giàu có hay nghèo khổ, cả đời chỉ yêu cô ấy. . . . . ."

"Con đồng ý! ’

Còn không đợi cha xứ nói xong, Mạc Thiên Kình đã lớn tiếng trả lời, cha xứ lúng túng nhìn anh, rồi lại quay sang nhìn cô dâu!

"Ngọc Sính Đình, con có đồng ý lấy Mạc Thiên Kình làm chồng hay không? Cho dù. . . . . ."

"Cha xứ, con đồng ý!"

Sính Đình lớn tiếng trả lời, cũng cắt đứt lời của cha xứ khiến cho ông lúng túng nhìn cô dâu chú rể của ngày hôm nay, cũng quá không nể mặt rồi, vẫn còn chưa có đọc xong câu thề đã trả lời rất khẳng định.

"Cha xứ, con có thể hôn cô dâu chưa?"

Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình, lấy nhẫn đã sớm chuẩn bị từ trước đeo vào tay cho cô, Sính Đình cũng lấy nhẫn của mình ra đeo cho Mạc Thiên Kìn, mười ngón tay của họ đan lẫn vào nhau, thâm tình ôm hôn.

Cha xứ lại một lần nữa vô cùng xấu hổ, đôi vợ chồng son này. . . . . .

"Hay! ! ! !"

Không biết ai hô lên một tiếng làm cho cả hội trường trở nên náo nhiệt dị thường, lập tức có người liền tung những bông hoa nhỏ lên, nhìn đôi vợ chồng mới cưới trước mắt đang thâm tình ôm hôn nhau, trên mặt ai cũng đều thấy rất vui mừng.

Liễu Nghị Hiên đứng ở phía sau hội trường, tham dự hôn lễ của Sính Đình và Mạc Thiên Kình, nhìn bọn họ hạnh phúc ở cùng nhau, liền nâng lên ý cười nhợt nhạt rồi xoay người rời đi. . . . . .

Còn đôi vợ chồng mới cưới kia hôn nhau đến khi không thể hô hấp được lúc đó mới buông nhau ra, trên mặt đều chứa chan nụ cười hạnh phúc.

"Cô dâu nên tung hoa rồi!"

Thượng Quan Quân Triết khẩn trương nói, mục tiêu của anh hôm nay chính là bắt bằng được hoa cô dâu, để có thể cầu hôn với Thủy Nhi!

Thủy Nhi tức giận trừng mắt liếc anh một cái, lạnh giọng nói:

"Thượng Quan Quân Triết, một đấng mày râu như anh muốn hoa cô dâu để làm gì, hay là muốn tặng cho cô nào?!"

Thượng Quan Quân Triết liền cười ha ha đáp trả: "Vậy em phải mau bắt được đấy...!"

Sính Đình nhìn bọn họ, Mạc Thiên Kình lại ở bên tai cô thì thầm một câu, Sính Đình liên nhắm hai mắt, dùng sức ném đi. . . . . .

"Bắt đi . . . . . bắt đi. . . . . ."

Thượng Quan Quân Triết lớn tiếng hô, Thủy Nhi muốn bắt lấy, nhưng không ngờ hoa cô dâu lại thẳng tắp rơi vào tay của Lý Băng làm cô lập tức sững sờ!

Ngay cả Diệp Duệ và Thu Cẩn cũng ngây ngẩn cả người, chỉ là rất nhanh, trên mặt Thu Cẩn liền rạng rỡ lên.

"Tôi. . . . . ."

"Chúc mừng cô, lần sau là được uống rượu mừng của cô rồi !"

Sính Đình dí dỏm nháy mắt với cô mấy cái, Lý Băng vô tội nhìn bọn họ, chỉ phát hiện hai đạo ánh mắt nóng bỏng luôn theo sát bên người khiến cho cô muốn chạy trốn!

"Thiên Kình, chúng ta đi thôi!"

Sính Đình nhìn đã xe hoa đã sớm chuẩn bị xong liền nói với Thiên Kình, bọn họ chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật!

Mạc Thiên Kình liền bế Sính Đình lên thẳng đến bên xe hoa trong tiếng chúc phúc của mọi người!

"Lý Băng, cố gắng lên!"

Sính Đình lớn tiếng nói, nói vừa dứt thì người cũng đã ngồi vào bên trong xe, ngay sau đó liền nổ máy chạy đi!

Lý Băng đứng ở chỗ cũ ngơ ngẩn cả người, hoa cô dâu trong tay vô lực rũ xuống.

"Băng, xem ra cô thật có số đào hoa!"

Thủy Nhi hâm mộ nhìn bó hoa cô dâu nói, Lý Băng liền đem bó hoa ném cho Thủy Nhi, lúng túng trả lời:

"Cho cô thì hơn, tôi một mình đơn độc không dùng được!"

"Các vị, tôi muốn tuyên bố một chuyện rất vui với mọi người!"

Ngọc Kỳ Lân ôm Hâm Hâm, tươi cười nói làm cho tất cả mọi người liền ngây ngẩn!

"Hôm nay tôi rất vui mừng vì cháu gái Ngọc Sính Đình mà tôi thương yêu nhất hôm nay đã kết hôn rồi, nhưng là ông trời vẫn thương xót cho ông già là tôi đây, nên liền ban cho tôi thêm hai người cháu gái, chính là Liễu Thủy Nhi và Lý Băng, từ hôm nay trở đi, bọn họ chính là cháu gái của Ngọc Kỳ Lân tôi, ai cũng không thể khi dễ, bọn chúng cũng giống như Sính Đình đều là bảo bối của Ngọc Kỳ Lân tôi!"

Ngọc Kỳ Lân lời vừa mới dứt lời đã nhìn thấy Mạc Tử Khiêm nhìn mình chằm chằm, thở phì phò hỏi.

"Mạc lão đầu, lúc nào thì ông nhận hai nha đầu này!"

Ngọc Kỳ Lân lập tức phòng bị nhìn ông bạn già hỏi: " Thế nào, ông có ý kiến gì không? Tôi cho ông biết, bọn chúng là cháu gái của tôi, đừng có đánh chủ ý lên người của chúng!"

Những lời này chẳng những gõ chuông báo động cho cho Mạc Tử Khiêm mà ngay cả mọi người ở đây cũng bị lời này của ông trấn áp.

Lý Băng và Thủy Nhi khéo léo đứng ở bên người của Ngọc Kỳ Lân, nhìn Mạc Tử Khiêm đang cắn răng nghiến lợi.

Lão già đáng chết lại tìm được hai đứa cháu gái, thế mà ông lại không có gì cả!

Mắt liền đưa sang chỗ của Thượng Quan Quân Triết và Diệp Duệ: "Các cậu có muốn nhận ta làm ông nội hay không?"

Thượng Quan Quân Triết và Diệp Duệ liền sửng sốt một hồi, nhàn nhạt cười nói: "Cầu còn không được!"

"Ha ha. . . . . .lão Ngọc, ta cũng có cháu rồi nhé!"

Mọi người bị bọn họ xoay vần như vậy cũng không biết phải nói gì. . . . . .

Mạc Thiên Kình và Sính Đình lái xe tới đến sân bay, rồi bay thẳng đến biển Ái Tình, Mạc Thiên Kình đã đặt một phòng VIP ở đó rồi, nói cho đúng hơn chính là 'phòng dành cho tổng thống', chuẩn bị ở nơi đó cùng nhau trải qua một tháng ngọt ngào nhất !

Sính Đình đã thay áo cưới, mệt mỏi dựa vào trước ngực của Mạc Thiên Kình , mặc dù mệt chết đi, nhưng vẫn thật hạnh phúc!

Mạc Thiên Kình ôm cô đi vào phòng, dịu dàng hôn lên trán cô, ôn nhu nói.

"Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, anh đã chuẩn bị một phương thức thật đặc biệt để ăn mừng!"

Mạc Thiên Kình thần bí nhìn Sính Đình, Sính Đình cũng quay sang nhìn anh tò mò hỏi:

"Là cái gì vậy?"

Sao lại thần bí như thế?

"Em cứ đi tắm đi đã, một lát nữa liền dẫn em đi!"

Mạc Thiên Kình thần bí nói, Sính Đình lại nhìn anh đầy nghi ngờ, tắm?

"Không phải nhanh như vậy liền muốn cùng cô làm làm đấy chứ!"

". . . . . ."

Mạc Thiên Kình cũng cực kỳ im lặng!

Anh lại là hạng người như vậy sao? Nhưng anh đã chuẩn bị một chương trình rất lãng mạn, muốn tạo cho cô sự kinh ngạc lớn, trở thành một người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới !

"Không! Chồng của em không phải là người đàn ông như thế đâu! Mau lên, nếu không một lát nữa sẽ muộn mất!"

Mạc Thiên Kình vội vàng thúc giục, Sính Đình nhìn anh cuối cùng vẫn đi vào tắm, Mạc Thiên Kình cũng đi vào một phòng tắm khác vội vàng tắm rửa.

Sính Đình tắm xong liền thay một vái váy dài, thời tiết bây giờ cũng không tính là quá lạnh, bên ngoài khoác một cái áo khoác mỏng là được, cả người xem ra thanh thoát hơn nhiều.

Mạc Thiên Kình thì mặc âu phục vàng nhạt , Sính Đình còn chưa nói gì đã bị anh lôi kéo đi ra ngoài, hai người tới một căn nhà làm bằng gỗ ở bên bờ biển .

"Đây là. . . . . ."

Sính Đình kinh ngạc nhìn hình ảnh trước mắt.

Trong căn phòng mà bọn họ vừa bước vào xung quanh tường toàn bộ đều là hoa hồng, ngay cả ở cái giường lớn ở giữa phòng có một trái tim thật lớn kết bằng hoa hồng, bố trí ấm áp lãng mạn, như lạc vào vương quốc cổ tích vậy.

"Như thế nào, thích không?"

Mạc Thiên Kình khẩn trương nhìn xung quanh, bản thân anh đã phải đi tới nơi này, tự tay trang trí mất rất nhiều công phu mới hai ngày hai đêm mới hoàn thành được!

"Hai ngày đó anh không ở nhà có phải đi tới nơi này hay không?"

Sính Đình nhìn Mạc Thiên Kình, cực kỳ cảm động hỏi.

Có hai ngày anh nói với cô là ra ngoài có chút việc, chắc là đi tới nơi này rồi!

Mạc Thiên Kình gật đầu đáp:" Đúng vậy, có thích không? Anh phải tốn hai ngày hai đêm, tự tay làm đấy, mặc dù lúc đó những bông hoa kia đều là nụ chúm chím, nhưng là không ngờ hôm nay lại nở ra như vậy!"

Mặc dù đã tính kỹ thời gian hoa nở nhưng Mạc Thiên Kình không ngờ lại đẹp như vậy!

Sính Đình cảm động gật đầu, nhào vào trong ngực của Mạc Thiên Kình đáp:

"Em thật thích, cám ơn anh! Ông xã!"

Mạc Thiên Kình ôm lấy cô thỏa mãn nói:

"Em thích là tốt rồi, vì muốn cho em trải qua một đêm thật lãng mạn, chồng em đã phải làm việc rất cực khổ, có thể không được hoàn mỹ cho lắm, nhưng mà anh đã rất nỗ lực rồi!"

Sính Đình rưng rưng gật đầu, ôm lấy anh thâm tình nói:" Chỉ cần anh làm em đều thích!"

Cô chưa bao giờ nghĩ tới, Mạc Thiên Kình lại vì cô tạo nên một buổi tối lãng mạn như vậy! Cô thật sự rất cảm động.

"Nếu nói như vậy, vậy thì em phải bồi bổ cho anh nhiều vào!" Nhu Tình trong mắt của Mạc Thiên Kình càng nhiều hơn , chỉ là Sính Đình cũng không sợ hãi, chủ động dâng lên đôi môi đỏ mọng của mình!

Mạc Thiên Kình cũng có chút giật mình, nhưng lại bị vui mừng lấn áp ngay, ôm lấy hông của cô, hai tay của Sính Đình cũng rất tự nhiên vòng lên cổ anh bắt đầu trúc trắc đáp lại.

"Tối nay, chúng ta chính là vợ chồng. . . . . ."

Sính Đình nỉ non thốt lên, Mạc Thiên Kình liền đáp ứng một tiếng, hôn vàng sâu hơn, thâm tình mà ôn nhu từ từ đi đến bên giường lớn.

Hai người ngả lên trên đệm, cửa không biết đã bị người ta đóng lại từ lúc nào.

Mạc Thiên Kình cúi đầu nhìn Sính Đình, hơi khàn khàn nói:

"Sính Đình, tối nay em thật sự rất đẹp!"

Sính Đình ôm lấy cổ anh đáp lại: "Ông xã, anh cũng rất đẹp trai!"

"Một lát nữa chồng của em sẽ càng đẹp hơn nữa!"

Mạc Thiên Kình tà ác cười cười, bàn tay bắt đầu cởi quần áo của cô ra, Sính Đình cũng không ngăn cản, thâm tình chăm chú nhìn anh, bọn họ rốt cuộc đã kết hôn rồi!

"Bà xã, cởi quần áo giúp anh!"

Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình thâm tình nói, hai tay Sính Đình run run, không lưu loát vụng về bắt đầu cởi nút áo sơ mi của anh, một cái, hai cái, ba cái. . . . . .

Không bao lâu sau cũng liền cởi xong làm lộ ra lồng ngực cường tráng, Sính Đình thẹn thùng mặt đỏ bừng lên, yêu như vậy vẫn là lần đầu tiên của bọn họ!

"Quần cũng phải cởi chứ!"

Mạc Thiên Kình liền đứng lên, ôm cả Sính Đình lên theo khiến cho cô càng thêm ngượng ngùng, Mạc Thiên Kình kéo tay của cô từng bước từng bước cởi quần dài của anh ra, . . . . . .

"Anh. . . . . . sao lại không mặc quần lót!"

Sính Đình lập tức quay lưng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn càng hồng thêm, không ngờ sau khi cởi quần dài ra, lại nhìn thấy bộ phận đặc trưng của phái nam ngạo nghễ vương cao, khiến cho cô càng thêm xấu hổ.

Mạc Thiên Kình quay người cô lại, để cô nhìn thẳng vào anh rất hả hê mà nói.

"Chúng ta bây giờ đã là vợ chồng rồi, hơn nữa, tối nay chúng ta cũng sẽ không mặc quần áo, cần gì phải làm điều thừa thãi chứ!"

Sính Đình nghe được câu này, mặt lại càng đỏ, càng trở nên nóng thêm!

Mạc Thiên Kình để tay lên trên vai của cô làm cho thân thể cô chợt thấy chấn động. . . . . .

"Đừng sợ, đã có anh rồi!"

Mạc Thiên Kình nói xong, nhẹ nhàng cởi váy của cô ra, trên người chỉ còn độc bộ đồ lót đứng trước mặt của anh. Mạc Thiên Kình cố gắng đè nén nửa thân dưới đang căng trướng, cởi bỏ hết vật che đậy cuối cùng trên người của cô.

Sính Đình xấu hổ mặt càng thêm đỏ, cảm nhận được ánh mắt trắng trợn của Mạc Thiên Kình thật rất khó diễn tả được cảm giác bây giờ của cô như thế nào.

Mạc Thiên Kình kéo tay của cô đặt lên vật nóng bỏng của mình, Sính Đình vừa chạm vào liền muốn rút về nhưng lại bị anh giữ chặt không thả!

"Về sau, nó chỉ thuộc về em!"

Mạc Thiên Kình nói xong, ấn người cô xuống giường, dịu dàng hôn lên trên người cô!

Toàn thân Sính Đình liền cứng đờ, kể cả lần đầu tiên cũng không thấy khẩn trương như vậy!

"Thả lỏng đi, yêu anh nào!"

Mạc Thiên Kình dịu dàng nói, Sính Đình cũng rất nghe lời từ từ buông lỏng cở thể!

Mạc Thiên Kình cảm nhận được cô đã dần dần thả lỏng liền vắt hai chân của cô quanh hông của mình từ từ ma sát qua lại địa phương thần bí kia.

"Ưmh. . . . . . Thiên Kình!"

Đột nhiên bị nóng bỏng cứng rắn của anh chen vào trong cơ thể, Sính Đình không nhịn được kêu thành tiếng, Mạc Thiên Kình cũng bị tiếng kêu của cô làm cho thật khẩn trương, giống như lần đầu làm chuyện yêu vậy.

"Cứ giao cho anh, đừng sợ!"

Mạc Thiên Kình ôm cô thật chặt, ở trong cơ thể cô nhẹ nhàng ngọ nguậy, Sính Đình cảm nhận được anh đang ở trong cơ thể mình luật động, không kìm được mà run rẩy, cảm giác như thế lần đầu tiên cũng chưa từng trải qua, tại sao hôm nay lại xuất hiện chứ?

"Thiên Kình. . . . . . Thiên Kình. . . . . ."

Sính Đình run rẩy gọi: "Anh ở đây, Sính Đình, đừng sợ, cứ giao hết cho anh!"

Mạc Thiên Kình thở hổn hển, tăng nhanh tốc độ chuyển động, khiến Sính Đình không nhịn được phải nắm chặt thắt lưng của anh, rất sợ mình sẽ bị rớt xuống.

"Sính Đình, anh yêu em!"

Mạc Thiên Kình thở hổn hển, ở trong cơ thể cô ra vào, Sính Đình cũng ôm anh thật chặt, trong miệng lại tràn ra âm thanh xấu hổ. . . . . .

"Ưhm . . . . .Ah. . . . . ."

Âm thanh mập mờ từ trong miệng của Sính Đình truyền ra, Mạc Thiên Kình càng đẩy nhanh tốc độ, làm cô bay lên tận chín mây, càng ôm anh chặt hơn . . . . .

Suốt đêm, Mạc Thiên Kình cũng không ngừng nghỉ, cả đêm yêu cầu đòi hỏi khiến cho Sính Đình cảm nhận được thế nào là dục tiên dục tử, cũng làm cho cô mệt mỏi rã rời chìm sâu vào giấc ngủ.

Mạc Thiên Kình chỉ chợp mắt một lúc liền bật dậy!

Nằm ở trên giường, nghiêng người nhìn Sính Đình vẫn còn đang ngủ say, bây giờ đã một giờ rưỡi chiều, Mạc Thiên Kình đã sớm gọi bữa trưa, chỉ chờ vợ yêu của mình rời giường thôi!

"Ưhm. . . . . ."

Sính Đình lật người, lại ngủ tiếp.

Mạc Thiên Kình vẫn còn đang tủm tỉm, nhìn dáng vẻ lúc cô ngủ thật đáng yêu, tựa như tiểu Bạch Thỏ dịu ngoan vậy, anh nhìn mãi mà không biết chán.

Nhớ lại lúc đầu bọn họ gặp nhau cho đến bây giờ, Mạc Thiên Kình cười không khép được miệng, Sính Đình từ mèo hoang đã biến thành tiểu Bạch Thỏ rồi, rốt cuộc anh cũng ôm được mỹ nhân về nhà!

Khi Sính Đình tỉnh lại lần nữa đã là hai giờ chiều, mở mắt ra liền nhìn thấy Mạc Thiên Kình thâm tình nhìn mình đắm đuối, khẽ mỉm cười, nửa người trên của anh đang để trần, dáng vẻ rất tuấn tú, rất mê người!

"Chào buổi sáng!"

Sính Đình nhàn nhạt nói, Mạc Thiên Kình chỉ vào đồng hồ treo tường đáp: "Vợ yêu của anh, đã hai giờ chiều rồi, tối ngày hôm qua chắc là mệt muốn chết rồi! Hôm nay mới dậy trễ như vậy!"

Mạc Thiên Kình kéo chóp mũi của cô một cái nói, Sính Đình lập tức liền đỏ mặt, nhớ tới chuyện đêm qua, hoan ái không ngừng, chặt chẽ dung hợp, để cho bọn họ cùng bay lên mây xanh, cảm giác như thế thật là tuyệt vời!

"Đây cũng là trách nhiệm của anh!"

Sính Đình không có sợ hãi, ở trước ngực của anh vẽ một vòng tròn, toàn thân của Mạc Thiên Kình liền chấn động, Sính Đình cười đứng dậy, toàn thân đều là vết hôn hồng hồng, nhưng cô cũng không để ý, mặc quần áo vào rồi ngồi dậy.

Mạc Thiên Kình cũng đứng dậy theo, mặc quần áo tử tế rồi liền dắt Sính Đình tiếp tục cuộc hành trình.

Bên bờ biển Ái Tình, Mạc Thiên Kình nắm tay Sính Đình đứng ở trên bờ, ôm cô vào trong ngực nói:"Sính Đình em có biết không? Biển Ái Tình này có một truyền thuyết. . . . . ."

[Truyền thuyết ở vùng đất Athen có một hòn đảo, mọi người ở trên đảo chung sống với nhau rất hòa thuận, vui vẻ nhưng đôi khi cũng xảy ra chiến tranh với người ở đảo khác. Bọn họ giao hẹn với nhau rằng nếu như bọn họ thắng lợi trở về sẽ treo một lá cờ trắng ở trên thuyền nhưng nếu như thất bại sẽ treo một lá cờ đen có hình đầu lâu xương chéo. Còn những người phụ nữ trên đảo nếu như thấy được cờ trắng sẽ vì các chiến sĩ của mình chuẩn bị bữa tối phong phú để an ủi, động viên, khích lệ bọn họ. Nhưng nếu như bọn họ nhìn thấy lá cờ màu đen kia thì sẽ cùng nhau nhảy xuống biển đi đến thiên quốc tìm kiếm các chiến sĩ thân yêu của mình. Một tuần lễ trôi qua các chiến sĩ rốt cuộc cũng thắng lợi trở về, trong không khí vui sướng không có ai nhớ đến phải thay lá cờ đen bằng lá cờ trắng cả, những người phụ nữ trên đảo thấy được lá cờ đen kia liền hết sức đau lòng vì vậy đã cùng nhau nhảy xuống biển. Còn những người đàn ông khi trở lại phát hiện những người thân yêu của mình đã trầm mình xuống biển mới nhớ tới việc bọn họ không đổi cờ vì vậy các bọn họ cũng liền nhảy xuống biển đi tìm người yêu của mình từ đó về sau này bờ biển này biến thành màu đỏ, trở thành nhân chứng cho tình yêu thiên trường địa cửu, cho nên sau này người ta mới đặt tên cho bờ biển này là biển Ái Tình một minh chứng cho tình yêu đôi lứa!]

"Anh hi vọng nơi này sẽ chứng giám cho tình yêu của chúng ta! Sính Đình, anh yêu em!"

Mạc Thiên Kình nhìn về phía biển Ái Tình Hải lớn tiếng nói, Sính Đình nhìn Mạc Thiên Kình, đặt tay của anh lên ngực mình, rồi hô lớn: "Mạc Thiên Kình, em yêu anh!"

Hai người đưa mắt nhìn nhau, thâm tình dựa sát vào nhau, cả đời này, bọn họ sẽ không bao giờ xa nhau nữa!

Hoàn chính văn

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio