�N GẦN
Mới sáng sớm Diệp Triều Thiên gấp rút đóng gói hành lý, mập mạp giãy dụa còn mơ ngủ đứng dậy rửa mặt.
“Về nhà sao?” tựa hồ trong lúc rửa mặt hắn nhàm chán, mang theo một miệng đầy bọt kem đánh răng dựa cửa vừa đánh vừa hỏi.
Mập mạp từ nhỏ cha mẹ chết sớm tự nhiên mừng rỡ nhận cái đệ đệ trước mắt này, ít nhất như vậy phòng sẽ không trống trải. Mập mạp một bên nghĩ một bên lắc đầu, Tiểu Thiên không lẽ là con riêng? Từ nhỏ cha không thương mẹ không quan tâm, tái nghĩ đến hành vi từ trước tới giờ của hắn là xác định không thể nghi ngờ, mập mạp tưởng tượng đến nỗi biểu hiện đau xót ra mặt.
“Cũng không phải.” Diệp Triều Thiên đem một kiện sơ mi cho vào hành lý, nghĩ nghĩ sau lại lấy ra quay người lấy cái áo khác, vừa lúc thấy mập mạp miệng mang đầy bọt kem đánh răng nhìn mình, lập tức sợ đến mức á khẩu, vô lực đứng lên: “Dựa vào, đại ca à đi WC lâu như thế tôi còn tưởng bị táo bón, lại nhìn tôi làm gì? Tôi cũng sẽ không giúp anh thông đâu!”
Mập mạp bị nghẹn một trận, nhưng vẫn còn thương hại hắn không có mắng lại, khẩu khí như thánh mẫu quanh người phát ra ánh sáng, hỏi: “Đi đâu?”
“Thành phố Z.”
Khi nói chuyện Diệp Triều Thiên lại tranh thủ chọn lựa thu vài món bỏ vào hành lý, mập mạp nhìn bộ dáng thận trọng chọn đồ của hắn còn hơn cả đi xem mắt, nhất thời không ngừng liền nói ra.
“Còn nói không phải về nhà.” Diệp Triều Thiên nhà tại thành phố Z, mà trường học bọn họ đang ngụ cách đó một giờ bốn mươi phút đường xe.
“Không phải.”
Mơ hồ lỗ tai Diệp Triều Thiên hồng lên, nhỏ giọng khẽ nói: “Tôi đi gặp Thủy Tích.”
“Thủy Tích? Là ai a?” Quá một hồi bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là người kia…”
Mập mạp này thực có biệt tài đem mọi chuyện trầm trọng hết thảy hóa thành thoải mái, tuy vậy Diệp Triều Thiên vẫn vô lực oán thầm người kia, hắn vừa thả lỏng bây giờ thần kinh lại buộc chặt, bất quá cho Thủy Tích một cái ấn tượng tốt về hắn rất quan trọng, liền không có dừng lại tiếp tục chọn quần áo.
Mập mạp chỉnh tề ra khỏi WC, Triều Thiên cũng vừa chuẩn bị xong nhưng vẫn còn ngồi trên giường tự hỏi còn thiếu cái gì đây, hắn tinh thần phấn chấn như vậy bỗng dưng nhìn sang mập mạp âm hiểm cười một tiếng vọt vào WC, tới khi cầm cái chai xanh biếc bước ra. Mập mạp nhìn tay hắn đang cầm thứ gì đó sáp lại hỏi: “Tiểu Thiên à cậu lấy chai đắp mặt nạ của tôi làm chi.”
Triều Thiên đẩy hắn ra: ‘‘Anh một đại nam nhân lại dùng cái này là sao.’’
Mập mạp dây dưa: ‘‘Nam nhân cũng có lúc phải ra ngoài tán gái chứ, thời điểm tán gái thần tình không sáng sủa dọa tiểu cô nương nhà người ta đi.’’
‘‘ME TOO. Đi đây…’’ Nói xong không để ý mập mạp kéo hành lý lao ra cửa.
Lúc ngồi trên xe Triều Thiên bắt đầu không yên, đường đột như này có điểm không lễ phép, vì vậy rút điện thoại ra thông báo một tin nhắn cho Thủy Tích hắn đã xuất phát đến gặp anh.
Lúc này Hàn Diệp cẩn trọng chỉ huy chiếc xe mới thấy được tin nhắn Triều Thiên gửi tới, không để ý xóa bỏ, tin nhắn không đầu không đuôi này cứ nghĩ ai đó nhầm số. Phơi nắng đến trưa Hàn Diệp rốt cuộc được ăn cơm, cả đội hét to phải ra ngoài uống bia, Hàn Diệp thực không muốn đi góp vui, anh mua cơm hộp ngồi trên ghế tại lầu một giải quyết. Nơi đó vừa có điều hòa, lại còn trong viện có gió lùa qua, trừ cái ghế có chút không thoải mái, tổng quát mà nói thực thích ý.
Đang ăn bỗng có điểm không tự nhiên, cơ thể hơi run rẩy, nghĩ thầm chắc do gió thổi mạnh quá liền đứng lên rời khỏi phòng làm việc, anh không biết bên phải đại môn trụ sở có một thanh niên đã ngồi xổm nhìn anh từ rất lâu rồi.
Diệp Triều Thiên vừa tới Z thị đã gấp rút chạy tới cục cảnh sát, vừa lúc tan tầm trùng hợp thấy Hàn Diệp mệt mỏi bước vào, theo phản xạ trốn vào góc khuất, khi nhìn Hàn Diệp cao ngất quả thật không khác trong WC là mấy, lòng thầm hoan hô, mặc cảnh phục thật đẹp trai, dáng người thật lớn. Cho dù ánh mắt đã muốn toát ra lửa lại không cách nào bước tới gần, cũng không thể vọt tới trước mặt anh nói mình là Điểm Yên, thật xấu hổ a.
Bên kia Hàn Diệp xử lý xong hộp cơm hướng đại môn đi tới, Diệp Triều Thiên không yên cùng có một tia chờ mong. Hắn có điểm kích động gọi cho mập mạp hỗ trợ, không có biện pháp a chuyện này chỉ có thể tìm mập mạp xin chủ ý.
Chốc lát sau chỉ thấy Diệp Triều Thiên gật gật đầu ánh mắt thì không giây nào không nhìn Hàn Diệp từ văn phòng ly khai cục cảnh sát, thời điểm sắp cúp máy hắn lại hỏi mạp mạp lần cuối: ‘‘Thật sao?’’
‘‘Vô nghĩa, trong TV đều diễn như vậy, tôi cam đoan đúng như thế.’’
Vì thế một đứa nhỏ còn tinh khiết thiện lương Diệp Triều Thiên nghe theo mập mạp nhanh chóng chạy đi mua xe đạp đôi cố nhớ tới đội cảnh sát giao thông đang cắm ở chỗ nào. Dù sao cũng lớn lên ở cái thành phố này, đối nơi này rất quen thuộc, mua xe đạp tỏ chút lòng thành cũng được đi.
Vì thế khi Hàn Diệp đứng lên bục giao thông chưa đầy hai phút, một người trẻ tuổi cưỡi xe đạp xiêu xiêu vẹo vẹo vọt lại đấy, người trên xe một bên chạy một bên hô to xông ngang vào giữa dòng xe cộ, mở đường máu hướng tốp cảnh sát giao thông đang đứng. Người đó chạy nhanh lại chỗ Hàn Diệp trong tình trạng ngã trái ngã phải, tới nơi đối phương liền tươi cười sáng lạn đối anh nói: ‘‘Hi, Thủy Tích, thật trùng hợp!’’
________________________
(zet: ở Việt Nam anh ấy sẽ đi về đâu…mà chương này ngắn thật)
(Thù Nhi: ngắn nên up luôn chương =.=, mà ta nghi ngờ ĐIểm Yên là thụ quá mày ạ =.=, làm quen quê thế ko biết =]])
(zet: niên hạ mà =’=)