Vọng Nguyệt Lâu

chương 1: cung ly

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Người… có nguyện vọng ư? Người luôn tự nói với mình, nguyện vọng không thể thực hiện ư? Luôn lo lắng sau khi thất bại, tình hình sẽ càng hỏng bét hơn ư?” Mắt chàng trai áo xanh lộ ra nét thương tiếc, hắn nói tiếp: “Tôi tới giúp người thực hiện nguyện vọng, thế nào?”

Thâm Hoằng bị lời nói của chàng trai áo xanh hấp dẫn, không tự chủ ghé sát vào hắn. Quần áo bị hồ nước làm ướt nhẹp nhưng Thâm Hoằng không để ý, điều cậu để ý là: trên mặt nước vốn nên là cái bóng của hắn, vì sao lại chiếu ra một khuôn mặt xa lạ?

Chàng trai áo xanh nói tiếp: “Nhưng tôi muốn cầu một cái giá.”

“Cái giá gì?” Trong tiếng nói non nớt của Thâm Hoằng xen lẫn sự khẩn trương.

“Mười năm yêu và mười năm được yêu.” Hình như chàng trai áo xanh khẽ mỉm cười: “Mười năm trước khi thực hiện được nguyện vọng, người không được yêu thật lòng. Mười năm sau khi thực hiện nguyện vọng, không ai thật lòng yêu người.”

Vẻ mặt mong đợi của Thâm Hoằng được thay thế bởi vẻ khinh thường.

“Cái giá này quá rẻ, tôi không tin.” Cậu đưa tay khuấy bóng dưới làn sóng nước lấp lánh, không thèm nghĩ thiếu niên này là thần rồng dưới đáy hồ hay là ma nước nghìn năm nữa.

Năm bảy tuổi đó, Lương vương Thâm Hoằng nhận được đất phong của cậu – thành Tuyên cũ nát. Từ nay về sau, cung điện lâu năm và đồng không mông quạnh mênh mông vô bờ xung quanh là chỗ ở của cậu và mẹ ruột. Lúc chuyển chỗ ở đến thành Tuyên, Thâm Hoằng ngồi trên xe ngựa tròng trành, nghe được hai chữ “đi đày” từ trong miệng của mẹ.

“Chúng ta bị đày tới nơi hoang vu này đấy!” Nàng cười khổ nói như vậy.

Lần đầu tiên bước vào cung Ly, Thâm Hoằng nghe thấy bước chân phát ra tiếng vọng trở lại ở trong cung điện trống trải thì cảm thấy giật mình, đồng thời cũng thấy hiếu kỳ. Người mẹ kiên cường của cậu siết chặt nắm tay, thề không bị tiếng thở dài đến từ thần vận mệnh đánh sụp. Còn về cung nữ bên cạnh mẹ, lúc này có mấy người đang rơi lệ vang lên tiếng tiêu tán.

“Đừng khóc.” Mẹ của cậu là Đoan phi mỉm cười với họ. Nụ cười ấy ung dung cao quý hệt như lúc nàng ở trong hoàng cung tràn ngập hạnh phúc: “Các ngươi còn trẻ, mặt hoa chớ nên để nước mắt làm suy sút.”

Nàng hiên ngang đi vào sâu bên trong cung Ly ảm đạm, bóng lưng thẳng tắp nói rằng sẽ vĩnh viễn không khuất phục.

Từ đó về sau, quả nhiên Đoan phi không rơi lấy một giọt nước mắt. Ở trong cuộc sống thanh tịch, nàng giao tâm linh cho Phật giáo do tộc khác truyền tới. Tiếng mõ quanh quẩn trong cung Ly u ám không nhanh không chậm.

Khi nàng tụng kinh xong luôn là lúc đêm khuya sương nặng côn trùng kêu vang. Đôi khi Thâm Hoằng có thể thấy nàng lẻ loi trong đêm từ giữa khe hở của cửa phòng, ánh trăng lờ mờ miễn cưỡng có thể phác họa dáng người thướt tha, sao sáng khắp trời nhưng không ngôi nào có thể sánh với dung nhan của nàng. Nhưng mà nàng lại trầm mặc như thế.

Có một lần, Thâm Hoằng không nhịn được kéo cửa phòng ra, đi tới bên cạnh nàng hỏi: “Nương nương, vì sao chúng ta bị đày đi?”

Nàng cúi đầu trông cậu, vẻ mặt tiêu điều trả lời: “Điện hạ, vì thiếp bại bởi muội muội thiếp, hoàng hậu nương nương.”

Thâm Hoằng lại hỏi: “Lúc nào chúng ta có thể trở về?”

Đoan phi cúi người xoa khuôn mặt của con trai, mỉm cười trả lời: “Khi điện hạ không thua bởi huynh đệ của người.”

Thế giới của nàng bị lấp kín bởi thắng và thua, quá khứ và tương lai đều dùng thành bại để so sánh.

“Thế… là lúc nào?” Thâm Hoằng có bốn người anh em, cậu muốn biết trận đấu không thể tránh khi nào thì bắt đầu mà không nghĩ rằng trong bảy năm từ lúc chào đời tới nay thân đã sớm bị vây hãm trong đó.

Đoan Phi vừa vuốt tóc cậu vừa ân cần cười nói: “Không cần phải gấp, chúng ta chờ xem hoàng hậu nương nương biểu diễn.”

Thâm Hoằng nghe không hiểu.

Đoan phi ngồi xổm người xuống, ghé vào lỗ tai cậu nói: “Điện hạ, người biết không? Muốn hiểu Tố thị không khó. Chỉ cần tính xem người có mấy đứa con gái, lại xem mẹ họ là ai thì sẽ tương đối hiểu những người phụ nữ bên cạnh người là nhân vật dạng nào. Phụ hoàng của người nhìn thấu thiếp, nhưng ngài ấy không nhìn thấu hoàng hậu nương nương, chúng ta cứ chờ đi.”

Chờ cái gì đây? Thâm Hoằng mơ hồ cảm thấy không phải là chuyện tốt.

Quả nhiên, trong vòng một năm, cậu nhận được tin hai vị huynh đệ đã chết, trong đó có thái tử do Ý phi sinh ra. Hai anh trai của cậu một chết vì kiết lỵ, một chết vì ngã ngựa. Thâm Hoằng cảm thấy buồn thay cho họ, nhưng cậu cũng phát hiện mình trở thành hoàng tử nhiều tuổi nhất, em trai sau cậu là Tú vương do hoàng hậu sinh và Ung vương do Tương phi sinh.

Tú vương mới ba tuổi, Thâm Hoằng nghĩ đến người em trai này liền cảm thấy dường như mình cũng không thể sống được quá lâu.

“Nương nương…” Cậu ngồi xổm trước mặt Đoan phi, hai hàng lông mày nhíu chặt, hoàn toàn không có vẻ khờ khạo của trẻ con.

Không đợi cậu nói gì, Đoan phi đang cung kính chép kinh thư thả bút trong tay xuống, tự nhiên cười nói: “Điện hạ yên tâm, trong vòng một năm nếu có ba vị hoàng tử tạ thế thì quá khác thường. Điện hạ sẽ không có việc gì đâu.”

“Nương nương, con không hiểu.” Thâm Hoằng giống như tất cả đứa trẻ khác thích đặt ra câu hỏi.

Đoan phi nghĩ, con trai của nàng thiếu kiến thức cơ bản về chốn cung đình, nàng nhất định phải làm gương. Vì vậy nàng nghiêm mặt trả lời: “Nếu như điện hạ cũng chết một cách ly kỳ trong cùng một năm, kế thừa ngai vàng sẽ đến phiên con trai hoàng hậu. Bất cứ ai cũng hiểu được trong đó có ẩn tình khác. Sẽ có người đưa ra chất vấn đối với phẩm hạnh của nàng ta, Tương phi cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt để gièm pha nàng ta, ngược lại thì cơ hội Ung vương được lập sẽ trở nên lớn hơn.” Nàng mỉm cười, nói: “Hoàng hậu sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, Tương phi cũng sẽ không ngồi chờ chết. Chúng ta ở thành Tuyên thì cứ lẳng lặng chờ là được rồi.”

“Là do hoàng hậu nương nương gây ra?” Thâm Hoằng không tin lắm. Khi người phụ nữ ấy còn chưa phải là hoàng hậu thường hay qua lại với Đoan phi. Hai người là chị em, dáng vẻ cũng hao hao, đều là người ôn hòa nhã nhặn. Nàng ta đối đãi với Thâm Hoằng tựa như một người mẹ khác. Đoan phi đối với con trai Tú vương của nàng ta cũng giống như với một đứa con trai khác vậy.

“Không có thủ đoạn thì làm sao nàng ta có thể lên làm hoàng hậu?” Đoan phi lãnh đạm nói xong lại vùi đầu vào quyển kinh: “Điện hạ, không thể nhìn ra bộ mặt thật của ả đàn bà họ Tố từ trên mặt, cũng không thể nghe hiểu được từ trong giọng nói. Nhưng người nhìn chuyện xảy ra xung quanh nàng ta là có thể rõ rành.”

Họ Tố… cùng hoàng thất họ Duệ mở ra bờ cõi gia tộc, là đối tượng thông hôn duy nhất của hoàng thất suốt mấy trăm năm qua. Từ nhỏ, con gái bảy nhà họ Tố Thái An, họ Tố Võ Uy, họ Tố Thanh Hà, họ Tố Đông Bình, họ Tố Tây Lăng, họ Tố Nam An, họ Tố Bắc Cố đã được giáo dục đặc biệt, mục tiêu khi trưởng thành chính là vào cung Đan Xuyến do hoàng hậu làm chủ, mang đến cho gia đình của mình địa vị cao quý và quyền bính hiển hách. Thâm Hoằng nhìn mẹ. Nàng ở Thái An, là người nổi bật nhất trong số con gái họ Tố mà còn thất bại trong gang tấc trên con đường tranh đoạt cung Đan Xuyến. Thật sự có người có thể nhìn thấu bộ mặt thật của người phụ nữ họ Tố sao?

Bây giờ, một cô gái họ Tố có thủ đoạn chiếm cứ ngôi hậu… con trai của nàng ta là con vợ cả của hoàng đế, theo lẽ đương nhiên sẽ là người thừa kế cho ngai vàng. Nhưng ngôi hậu của nàng ta có thể đảm bảo ngồi được bao lâu? Con trai của nàng có thể đảm bảo vững vàng địa vị con vợ cả đến khi nào? Làm sao nàng ta có thể để một hoàng tử lớn tuổi hơn Tú vương sống sót mà không mảy may chú ý đến chứ?

Nơi này nhất định có tai mắt của hoàng hậu.

Mỗi khi nghĩ tới việc này, Thâm Hoằng luôn cảm thấy trong cung Ly ẩn giấu một đôi mắt u ám. Cậu muốn trốn tránh, trong lúc vô ý đã đi vào sâu trong đồng cỏ dài bao la, chính ở chỗ này, cậu phát hiện một hồ nước sâu thẳm, nghe được đề nghị của chàng trai áo xanh.

Từ đó về sau, mỗi một lần tránh né cung Ly trong sợ hãi và cô độc, cậu luôn không tự chủ chạy trốn tới bên hồ.

“Tôi sẽ thực hiện nguyện vọng của người nhưng muốn một cái giá ít ỏi. Mười năm yêu, mười năm được yêu đổi lấy một năm nguyện vọng của người trở thành sự thật, thế nào?” Mỗi một lần chàng trai áo xanh đều sẽ nói như vậy.

Lần nào khóe miệng của Thâm Hoằng cũng hiện ra châm biếm: ‘Yêu’ và ‘được yêu’ là cái gì chứ? Có lẽ trọn đời cậu cũng sẽ không có được. Dùng những thứ vô dụng này là có thể đổi lấy việc thực hiện nguyện vọng mà cậu khó có thể đạt được?

Mỗi một lần cậu đều lắc đầu, sau đó khuấy sóng nước.

Một ngày, cậu rời khỏi hồ nước trở lại cung Ly, không nghe thấy tiếng mõ trong cung Ly nữa. Một loại âm thanh đặc biệt, có tiết tấu, hết tiếng này lại đến tiếng khác, hình như có mùi máu tanh trào ra phấp phới theo gió. Cậu men theo tiếng hét vang sắc bén đi tới trước cửa viện của Đoan phi. Bụi cỏ hoang mọc trong đình viện, có hai người cúi mặt đang bị trói ở trên băng ghế dài. Cung nữ thô lỗ khỏe mạnh nhất bên cạnh Đoan phi đang luân phiên quật roi da lên tấm lưng gầy yếu của cậu thiếu niên.

Thâm Hoằng chưa từng thấy máu văng khắp nơi, cũng chưa từng gặp cậu thiếu niên nhỏ bé bị đánh và người phụ nữ trên cái băng ghế dài. Vẻ mặt của người phụ nữ kia làm cho cậu bất an: nàng cắn chặt môi ngóng nhìn thiếu niên da tróc thịt bong, từ khóe miệng, đuôi mày, ánh mắt đến hơi thở không có bất kỳ chỗ nào để lộ ra sự khuất phục.

Thâm Hoằng đứng ở dưới cửa đình viện, thất thanh: “Nương nương!”

Đoan Phi tú lệ nền nã đang thưởng thức cúc dại mặc sức nở rộ trong đình viện, sau khi nghe thấy con trai hét lên sợ hãi thì ngoái đầu lại nhìn rồi mỉm cười, như thể không hề hay biết khổ hình sau lưng.

“Nương nương, đây là ai thế? Là tên tặc tới ăn trộm sao?” Thâm Hoằng hỏi.

Ngón tay của Đoan Phi đặt ở bên môi, khẽ gật đầu một cái trách cứ: “Điện hạ, hỏi tức là hỏi, không cần nói ra suy đoán của người. Không được để người ta biết, người dễ dàng tin loại giải thích nào hơn.” Tiếng roi không ngừng lại, nha hoàn thô lỗ ấy bị điếc nhiều năm, chỉ có ký hiệu tay của Đoan phi mới có thể chỉ huy hành động của cô ta.

Ánh mắt của Thâm Hoằng tránh né cảnh máu me đầm đìa, trợn to hai mắt nhìn mẹ: “Bọn họ là ai?”

Đoan phi nắm tay của con trai, nói: “Ả đàn bà này là a hoàn mà ông ngoại người đưa vào trong cung bầu bạn với thiếp sau khi thiếp được phong là Đoan phi. Có một lần thiếp để ả thay thiếp đi thăm ông ngoại bị bệnh của người, ả liền không xuất hiện nữa. Bây giờ ông ngoại người bắt được ả, đưa ả đến nơi này của thiếp, tùy thiếp xử trí… Nô tỳ chạy trốn bị bắt thì nên bị đánh chết.”

Nhưng nàng lại không đánh người đàn bà ấy.

Đoan Phi hiểu ý con trai, u ám nói: “Thiếp đang đánh ả, rất nhanh thôi, trái tim của ả sẽ không chịu nổi đau đớn, nát thành rất nhiều mảnh nhỏ.”

Thâm Hoằng thương hại trông người phụ nữ ấy, nàng ta chưa phải là già, e rằng tuổi tác chẳng chênh lệch là bao so với Đoan phi. Lúc cậu đang quan sát nàng ta thì hình như nàng ta cũng cảm nhận được, nhẹ nhàng gật đầu với cậu. Thâm Hoằng giãy khỏi tay mẹ, đi tới trước mặt người phụ nữ.

“Điện hạ, thấy máu[] là thủ đoạn thấp kém.” Người phụ nữ ấy nói: “Hy vọng sau này điện hạ không giống như Đoan phi nương nương. Tôi đã rời khỏi người bảy năm nhưng người vẫn chẳng hề thay đổi.”

[] Ngạn ngữ Trung Quốc có câu: “Sát nhân bất kiến huyết, kiến huyết phi anh hùng”. Nghĩa là, giết người phải không thấy máu, thấy máu thì không phải anh hùng. Không thấy máu chẳng qua là không có mặt ở đó để mà thấy máu chảy trên tay của kẻ khác mà thôi.

Thâm Hoằng vô cùng kinh ngạc, không có cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt: người phụ nữ này hoàn toàn không sợ, hai mắt của nàng ta đã nhìn thấu tương lai. Người thông suốt thì không sợ hãi.

Đoan phi ra hiệu, cung nữ bên cạnh đi tới bên kẻ hành hình kéo ống tay áo của cô ta. Cung nữ thô lỗ nhìn về phía Đoan phi, dừng roi trong tay lại.

Đoan phi tao nhã đi tới bên cạnh người phụ nữ.

“Ký Ly à…” Đoan phi chậm rãi nói: “Cô của em dạy bảo em giống như người dạy dỗ ta vậy. Cho nên em phải hiểu: ta có thể dung thứ cho bất kỳ cung nữ nào phản bội nhưng ta không thể tha thứ cho người tình như chị em.” Nàng ngồi xổm cúi mình xuống, thấp giọng hỏi bên tai Thôi Ký Ly: “Cha của đứa bé là ai?”

“Cha của nó là Cư Dũng Cương, là một binh lính.”

Đoan Phi không hề hài lòng với đáp án, lắc đầu nói: “Mắt của con gái họ Thôi cao hơn đầu, sẽ không gả cho quân tốt thô bỉ.”

Họ Thôi? Thâm Hoằng lấy làm kinh hãi. Cậu biết con gái họ Thôi, tất cả họ đều có hình tượng tao nhã thanh lịch cao quý. Bọn họ nhiều đời đều dấn thân vào một loại nghề – trở thành thầy của con gái họ Tố, dạy họ làm thế nào để trở thành người phụ nữ mà hoàng đế cần, từng bước đi đến đỉnh cao. Bất kể ai trong Tố thị làm chủ cung Đan Xuyến thì toàn dòng họ Thôi cũng có thể được lợi từ đó. Bọn họ và họ Tố dây mơ rễ má, cũng là gia tộc lớn khó lường trong nước. Từ trước tới nay Thâm Hoằng chưa từng gặp một người con gái họ Thôi nào lưu lạc tới nông nỗi thảm hại như vậy. Có điều dưới nỗi sợ đau đớn vẫn giữ vẻ mặt không loạn, quả thực giống Thôi thị.

“Tôi nói cái gì nương nương cũng không tin, vậy vì sao còn phải hỏi tôi?” Ánh mắt Thôi Ký Ly lạnh lẽo, không hề lay động.

Đoan phi gật đầu: “Cái này có vẻ là thật.” Nàng đứng lên, bỏ đi không hề quay đầu lại.

Thâm Hoằng thấy các cung nữ khiêng băng ghế dài đang trói Thôi Ký Ly ra ngoài, từ đó không nghe được từ miệng bất cứ ai đề cập tới người phụ nữ ấy nữa. Trong đình viện trống rỗng, cậu nhìn thẳng vào cậu thiếu niên máu thịt nhầy nhụa, đối phương vẫn không nhúc nhích, không biết đã chết hay chưa. Thâm Hoằng đi tới chỗ cách hắn một đoạn, không dám tới gần.

Thiếu niên hơi há miệng, từ bên trong rơi ra một viên gì đó, do dính máu nên nhìn không rõ, nhưng rơi xuống đất có tiếng. Trong lòng Thâm Hoằng hơi động, nén sự chán ghét đối với vệt máu, lượm vào tay. Thì ra là một miếng ngọc bội màu đen đẹp đẽ, chắc cũng không ít tiền, chất ngọc vô cùng tốt. Đứa bé kia vẫn ngậm nó trong miệng mà không bị người ta phát hiện.

Thâm Hoằng nghe thấy tiếng bước chân, cuống quýt giấu vào trong tay áo. Các cung nữ vội vã hành lễ với cậu, khiêng băng ghế dài vết máu loang lổ và thiếu niên lên, lại muốn đến nơi mà Thâm Hoằng không biết để xử lý bí mật này.

“Buông cậu ta xuống.” Thâm Hoằng bỗng nhiên cao giọng nói.

Các cung nữ xoay người lại nhìn cậu, khẩn khoản nói: “Điện hạ, bọn nô tỳ chỉ làm theo ý chỉ của Đoan phi nương nương.”

Tuy mẹ của cậu bị giam cầm, nhưng ở giữa những kẻ trung thành đến chết này thì nàng vẫn có quyền uy chí cao vô thượng. Thân hình nho nhỏ của Thâm Hoằng thẳng tắp, hiên ngang nói: “Đoan phi chỉ là phi tần trong hậu cung, một trong những người phụ nữ của hoàng đế. Còn ta, ta là Lương vương, con trai của hoàng đế!”

Giọng nói của cậu chưa bao giờ trấn định uy nghiêm như thế, tiếng vọng lại vang dội như thể từ đình viện nhỏ này bức lên tận trời, khiến các cung nữ lớn hơn cậu cũng vì thế mà ngây người. Đứa bé trên băng ghế dài dường như cũng nghe thấy tiếng cậu, yếu ớt ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu. Dũng khí của Thâm Hoằng được hồi đáp, dưới hành lang truyền đến tiếng vỗ tay điềm tĩnh. Đoan phi xuất hiện ở nơi đó, mỉm cười đi về phía con trai của nàng. “Vậy thì để nó làm đầy tớ của người đi.” Đoan phi nói: “Con của nô tỳ, đương nhiên vẫn làm nô làm tỳ.”

Ban đầu Thâm Hoằng không hề tính toán như vậy, cậu chỉ muốn cho thiếu niên này một con đường sống. Cậu gật đầu, lần đầu tiên dùng uy quyền của Lương vương để có được người hỗ trợ đầu tiên.

Sau khi thiếu niên tỉnh lại đến trước mặt Thâm Hoằng tạ ơn đã là chuyện của mười ngày sau.

“Tiểu nhân Cư Thâm Ngưng, khấu tạ ơn cứu mạng của Lương vương điện hạ.” Tiếng nói của thiếu niên nghe không ra vui buồn yêu giận.

Tên của hắn phạm vào húy kỵ của hoàng tử, nhưng Thâm Hoằng đã được Đoan phi làm sáng tỏ duyên cớ trong đó. “Ngươi là nô bộc, mà nô bộc không thể có tên của mình.” Thâm Hoằng trang nghiêm nói.

Thiếu niên phục trên mặt đất không nói tiếng nào. Hắn chắc chắn không cam lòng. Tên là món quà thứ hai mà cha mẹ ban cho hắn sau sinh mệnh. Thâm Hoằng rất hiểu, nhưng cậu vẫn nghiêm mặt như cũ, lấy từ trong tay áo ra ngọc bội đã làm sạch, nói tiếp: “Nô bộc cũng không thể có đồ đạc của mình. Tất cả những thứ này đều thuộc về ta, tùy ta xử trí. Hơn nữa, ngươi tuyệt đối không được để Đoan phi nương nương biết ngươi đã từng có vật như vậy.”

Thiếu niên vẫn không nói tiếng nào. Đây là kỷ niệm duy nhất mà quá khứ giữ lại cho hắn, nhất định hắn sẽ không thờ ơ, chẳng qua là giấu nỗi khổ sâu trong lòng. Thâm Hoằng hiểu nhưng cậu vẫn dùng nghiên sắt trên bàn đập nát bấy miếng ngọc bội kia. Với sức lực của cậu, nghiên mực đập liên tiếp mấy lần thì ngọc bội mới nát tan, không nhìn ra hình dáng ban đầu nữa.

Rất nhiều năm sau, thỉnh thoảng hoàng đế Thâm Hoằng nhắc lại sự kiện này, tể tướng Cư Hàm Huyền tiếp lời nói: “Là tám lần.” Sau khi Thâm Hoằng nghe được, cảm thấy thất vọng mất mát vô cớ, quyết định không đề cập tới nữa.

Còn tể tướng Cư Hàm Huyền lập tức nói tiếp: “Bệ hạ cứu mạng thần… vào lúc đó.” Câu này hình như ám chỉ gì đó, nhưng Thâm Hoằng không thể xác định có phải tể tướng đã biết hay không: mỗi người con của tiên hoàng đều có một miếng ngọc bội như vậy, trên mặt có khắc ngày sinh tháng đẻ.

Thôi Ký Ly từng hầu hạ trong cung. Nếu như Đoan phi phát hiện con trai của nàng ta cũng có ngọc bội như vậy thì sẽ không khoan hồng độ lượng giữ lại tính mệnh của đứa nhỏ này rồi.

Khi đó, hai bé trai trông mấy mẩu đá trên bàn, hồi lâu không nói.

“Ta ban cho ngươi một cái tên, Hàm Huyền.” Người có đá đen[]. Lương vương trẻ tuổi nói.

[] Hàm: hàm chứa, huyền: màu đen.

Rất nhiều năm sau, mặc dù Hàm Huyền đã không còn làm nô nữa nhưng hắn vẫn dùng cái tên này. Hắn lấy cho mình tên tự từ cái tên mẹ đặt cho hắn, hoặc có lẽ là những người khác đặt cho hắn. Bớt đi chữ “Thâm”, chỉ dùng một chữ “Ngưng”, tránh được húy kỵ của hoàng gia.

Hàm Huyền là một thiếu niên trầm mặc, nhưng Thâm Hoằng nhanh chóng phát hiện ra ánh mắt của hắn rất linh hoạt. Cậu bé không thích nói chuyện này có thể phát hiện ra đối phương muốn gì ngay cả khi chưa mở lời. Bản năng nhạy bén này có lẽ là tài hoa, khiến hắn sống trong cung Ly quạnh quẽ cũng không đến nỗi nào.

Các cung nữ trẻ không dám trêu chọc hắn. Lũ chuột chuẩn bị trú đông cắn hỏng quần áo mùa đông của họ, khiến bọn họ nổi giận nói ra lời khó nghe. Ổ chuột đó nhanh chóng trốn đi. Các cung nữ là một đám người thông minh, biết trong cung Ly con chuột nào dám làm loạn thì Hàm Huyền sẽ dùng chạc làm một cây ná, bắn phát nào trúng phát nấy. Có lúc hắn sẽ có lòng đuổi đám động vật nhỏ xấu xí này đến chỗ không có ai rồi đánh chết, để tránh các cung nữ nhìn thấy mà mặt hoa biến sắc.

Thâm Hoằng rất tò mò nhìn Hàm Huyền dùng cục đá đánh cho đám động vật nhỏ này chầu trời. Khi Hàm Huyền cũng nhìn thấy cậu bèn phủ phục trên mặt đất hành lễ với cậu, Thâm Hoằng khôi phục sự trang nghiêm của chủ nhân, hờ hững nói: “Ngươi biết bắn ná?”

“Tiểu nhân là con trai của binh lính.” Hàm Huyền trả lời rõ ràng.

Ba vị nữ quan có tuổi cũng không dám trách mắng Hàm Huyền. Lúc én xuân trở về, họ từng than phiền về mấy con chim tước ở dưới mái hiên chỗ điện các của Đoan phi, quấy nhiễu người thanh tịnh. Không lâu sau, ổ chim này chẳng biết đi đâu. Đám nữ quan thông minh giỏi đoán chuyện nên có thể đoán ra được là ai làm chuyện tốt.

Còn Thâm Hoằng thì đã tận mắt thấy hắn đưa ổ chim đặt lên cây to phía xa. Cậu còn chứng kiến Hàm Huyền đứng dưới tàng cây, dùng cung tên tự chế đơn sơ vô cùng, giúp đám chim non mới đổi chỗ đuổi lũ quạ đen đến quấy rầy.

“Ngươi còn có thể bắn tên?” Thâm Hoằng đứng ở sau lưng hắn, ung dung thản nhiên nói.

Hàm Huyền lập tức quỳ xuống trước cậu, phục trên mặt đất trả lời: “Tiểu nhân là con trai của binh sĩ.”

Hàm Huyền dần dần trở thành một phần trong cung Ly. Không ai nhắc lại thân thế của hắn và mẹ hắn nữa.

Cung nữ trẻ biết hắn trầm mặc ít nói, có lúc sẽ cố ý dụ hắn nói chuyện. Hoa xuân trái thu, ve hạ tuyết đông, mỗi một sự vật gợi lên suy tư trong họ, mỗi một lời của bọn họ đều mang đề tài về cung đình.

Hàm Huyền là kẻ rất biết lắng nghe, ánh mắt của hắn nghiêm túc chăm chú, cũng không ngắt lời tự thuật của người khác. Hắn luôn mỉm cười xấu hổ với họ, ánh mắt chân thành như đang cổ vũ họ mang tất cả tâm sự nói ra. Khi các cung nữ chế nhạo cử chỉ của hắn không được dạy dỗ với ý tốt, hắn sẽ ngượng ngùng đồng ý, sau đó sửa đổi dưới sự chỉ dạy vui vẻ của họ. Hắn học nhanh như vậy, trong cung đình không có nội thị lanh lợi nào thông minh nhạy bén hơn hắn. Vì nguyên nhân này, có một số cung nữ thích hắn, giống như thích em trai của mình.

Chỉ có một cung nữ khác bọn họ, nàng không nói chuyện với thiếu niên này. Có một lần Thâm Hoằng hỏi nàng, có phải Hàm Huyền có chỗ nào đắc tội với nàng hay không. Nàng rất thận trọng trả lời: “Chẳng qua là nô tỳ cảm thấy tùy tùng của điện hạ không giống người thường. Chuyện trò với hắn có thể thả lỏng một khắc, nhưng chia sẻ bí mật với hắn… thì chỉ sợ là sẽ hoảng loạn về lâu về dài.”

Không biết tại sao những lời này lại bị Đoan phi biết, cung nữ tên Phương Loan đó nhờ thế mà được Đoan phi coi trọng. Nhưng Đoan phi cũng không hề tức giận đối với những kẻ thân với Hàm Huyền.

“Họ đều là cung nữ do thiếp chọn lựa.” Vào ngày lạnh nhất mùa đông nọ, Đoan phi cùng con trai ngồi yên ở trong điện bốn cửa đóng kín.

“Lý do thiếp chọn bọn họ là bởi vì họ làm việc thận trọng, miệng kín như bưng.” Vẻ mặt Đoan phi bình tĩnh, nàng nói với giọng điệu thản nhiên: “Nhưng họ đã bị nỗi “tịch mịch” đánh bại. Chỉ có Phương Loan còn nhớ rõ bổn phận của cung nữ.”

Thâm Hoằng ngóng nhìn mẹ mình, hình như nàng là pháo đài kiên cố nhất trên đời, không có bất kỳ sức mạnh nào có thể phá hủy nàng. Vận mệnh bị trục xuất làm người ta thổn thức, nàng lại bình chân như vại. Cố giả bộ như không có việc ấy thì rất nhiều người cũng có thể làm được. Nhưng nàng thực sự không khuất phục, khiến tất cả mọi người trong cung Ly cảm thấy kính nể. E rằng ngày trước các cung nữ chỉ sợ nàng, bây giờ thì cảm thấy kính phục đối với sự ngoan cường làm người ta sửng sốt của nàng.

Thâm Hoằng muốn hỏi nàng, là kỳ vọng nào khiến nàng sừng sững bất động. Lẽ nào nàng đang mong ngóng cha cậu suy nghĩ lại? Cậu còn chưa đặt câu hỏi, Đoan phi đã mở miệng trước: “Điện hạ, người phải nhớ kỹ, người bị tịch mịch đánh bại thì được thông cảm chứ không được tôn kính. Người có thể làm nên nghiệp lớn luôn là người có thể chịu được nỗi tịch mịch.”

Thâm Hoằng hiểu rồi. Sự nhẫn nại của nàng là vì để đạt được nghiệp lớn. “Nhưng mà chịu được nỗi tịch mịch thì có thể khiến nương nương đạt được sự yêu mến của thiên tử lần nữa ư?”

Đoan phi nghe thấy lời của con thì cười thần bí. Tay nàng lạnh như băng tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Thâm Hoằng, kéo cậu đến bên cạnh mình mấy tấc, nghiêng người nói với cậu: “Điện hạ, để thiếp nói nhỏ cho người một bí mật nhé, đạt được sự yêu mến của thiên tử chưa bao giờ là “nghiệp lớn” trong mắt Tố thị. Tương lai người cũng phải cưới con gái họ Tố làm vợ, biết đâu còn có thể làm chủ thiên hạ. Cho nên thiếp phải nhắc nhở điện hạ: có lẽ người sẽ chứng kiến những cô gái kia chà đạp lẫn nhau, đấu đá anh chết tôi sống. Nhưng người cũng phải biết rằng: thứ bọn họ tranh giành không phải người, trước nay không phải là người. Thứ bọn họ tranh giành là tòa cung điện kia, cung Đan Xuyến!”

Hai mắt của nàng lóe sáng, hệt như vì sao trong đêm lạnh. Ánh mắt của nàng cũng khiến Thâm Hoằng cảm thấy mình tan vào bầu trời đêm, lạnh đến không thể thở nổi: nàng không ngại bất cứ kẻ nào, mục tiêu của nàng không phải lấy được trái tim của đàn ông.

“Cướp được thân thể của người, không tính là người thắng. Tình yêu đáng thương đó của người thì tính làm gì? Cho dù không chiếm được trái tim người, nhưng vẫn chiếm được cung Đan Xuyến, người phụ nữ như vậy mới thật sự là Tố thị.” Đoan phi buông tay của con trai ra, giống như đột nhiên cảm thấy lạnh, đưa lưng về phía con trai tới gần lò lửa vài phân.

Thâm Hoằng thoáng cảm thấy, mẹ ruột của cậu không phải đang nói chuyện với cậu. Sự phát tiết trong chớp nhoáng này là bởi vì trong mắt nàng có một người khác. Cậu nhìn chăm chú vào bóng lưng của nàng, hỏi: “Hoàng hậu nương nương chiếm được cung Đan Xuyến… thì bà ta là Tố thị thực thụ sao?”

“Không. Nàng ta chỉ dùng một ít thủ đoạn để tạm thời có được phụ hoàng người. Còn phụ hoàng của người tạm thời giao cung Đan Xuyến cho nàng.” Nhắc tới em gái, Đoan phi như thể nói đến một người bình thường nhất, không có oán hận, không có đố kị: “Cô em gái của thiếp rất biết diễn trò, nhưng phụ hoàng người cũng đâu phải kẻ khờ. Ngài sẽ dần dần phát hiện, Tố Uyển Vanh không phải người yêu mà ngài tưởng tượng.”

Nàng quay đầu lại như đang cười với Thâm Hoằng: “Có một ngày, người cũng sẽ phát hiện: chủ nhân mà cung Đan Xuyến chờ đợi không phải người mà người yêu, mà là người người cần.”

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio