Chương : Cánh cửa cuối cùng. ()
Vòng xoáy năng lượng trống rỗng xuất hiện, không ngừng xoay tròn, hư không vỡ vụn mở rộng ra, hình thành thời không chi môn mới.
Thời không chi môn này hiện ra màu đỏ sậm như máu, còn đỏ hơn cả Tu La chi môn rất nhiều, đường kính của nó chỉ bằng một phần năm Tu La chi môn.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người há to mồm.
Đây là tình huống gì?
Vốn chỉ có bốn thời không chi môn, vì sao đột nhiên có thêm một cái?
Hơn nữa cánh cửa này còn nằm bên phải độ khó Tu LA, chẳng lẽ còn khó hơn cả độ khó Tu La sao?
Trong đầu mọi người xuất hiện suy nghĩ này, đột nhiên có người sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy.
Bởi vì thời không chi môn này tỏa ra khí tức đáng sợ, ảnh hưởng tới linh hồn của hắn, làm cho tinh thần chi hải của hắn bị thương.
Hắn vội vàng quya đầu đi, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm.
Lúc này mọi người tránh ánh mắt đi, không dám nhìn nữa.
Đáng sợ!
Quả thật là cánh cửa ẩn chứa ma quỷ.
Như vậy xem ra suy đoán lúc trước của bọn họ là đúng rồi!
Đúng lúc này một giọng nói hổn hển vang lên.
- Con mẹ nó trêu chọc ta sao?
Mọi người nhao nhao nhìn qua, tên mập mạp ăn trái cây lúc trước làm rơi vài trái cây trên mặt đất.
- Tu La chi môn đáng chết kia còn không có người đi vào, còn mở độ khó cao hơn, người sáng tạo thí luyện cuối cùng đầu óc...
Mập mạp hùng hổ nói ra, hắn định nói câu "Đầu óc bị nước vào" thì nuốt vào bụng.
Bởi vì tên tuổi chủ nhân Tu La Lộ quá mức khủng bố, tên mập mạp này không dám phạm kiêng kỵ, sợ lọt vào Tu La Thiên Đạo trừng phạt.
Mập mạp nói câu này, cánh cửa mới mở tỏa ra hào quang càng ngày càng mạnh, làm cho mọi người như nhìn thấy địa ngục, áp bọn họ không thể hô hấp.
Đến cuối cùng cho dù chỉ nhìn ngan qua cũng cảm thấy linh hồn như thất thủ.
Dưới tình huống này có bóng người mơ hồ tới gần thời không chi môn cuối cùng, nhưng mà dưới huyết quang bao phủ nên không ai nhìn thấy hắn cả.
- Ta hình như... Thấy có người đi vào...
Một võ giả Tu La Lộ hai mắt rơi lệ, không dám xác định nói ra.
Hắn có căn cơ vững chắc, linh hồn lực cường đại, lòng hiếu kỳ cũng mạnh, hắn cường chống nhìn nhiều vài lần, nhìn thấy bóng người mơ hồ lóe lên rồi biến mất trong thời không chi môn kia.
- Ngươi hoa mắt rồi, pháp tắc chi môn này dễ chết lắm, ai dám đi vào cánh cửa đó?
- Đừng đùa, người đi vào hoặc là tự sát, hoặc là ngu ngốc.
Mọi người không ngừng nói ra, thời điểm này hấp lực cường đại trong mỗi thời không chi môn lao ra ngoài.
Hấp lực này có Tu La Thiên Đạo gia trì, căn bản không có khả năng kháng cự, toàn bộ võ giả thí luyện đều bị cuốn vào thời không chi môn tương ứng, sau đó pháp tắc chi môn sau lưng mọi người đóng lại.
Thí luyện pháp tắc chi môn chính thức bắt đầu.
Cách mấy ngàn năm, bởi vì Lâm Minh lựa chọn con đường võ đạo gian nan của mình, vẫn tìm hiểu thiên địa vũ trụ và nhân thể vũ trụ là hai hướng võ đạo đỉnh phong, cho nên thực lực tăng trưởng không tính là nhanh, chỉ có thể nói là trong quy trong củ.
Hôm nay hắn đối mặt với pháp tắc chi môn không biết gì cả, trong lòng sinh ra cảm xúc khác thường, vài ngàn năm trước, trong Tu La chi môn cũng có tình hình như thế.
Một cây thương, một con đường thông thẳng phía chân trời, biến mất trong biển mây mênh mông.
Lâm Minh bước vào con đường này.
Trên con đường còn sót lại uy áp của chủ nhân Tu La Lộ, càng đi vào sâu bên trong thì uy áp cũng càng mạnh.
Lâm Minh điều động thần lực Tam Thập Tam Thiên, trong người hắn, vũ trụ mà hắn nghĩ ra đang vận chuyển chậm rãi, một khí tức đáng sợ tới từ pháp tắc Tu La Thiên Đạo đang trùng kích thân thể của Lâm Minh.
Những lực lượng này, uy áp này đều bị vũ trụ của Lâm Minh hấp thu, về phần Lâm Minh, dưới tác dụng của uy áp đáng sợ này, cốt nhục toàn thân của hắn bị ép chặt, bước chân, hô hấp của hắn đều trở nên nặng nề.
Lực lượng này thâm sâu như biển, trán Lâm Minh đổ mồ hôi lạnh.
Lâm Minh khoanh chân ngồi xuống trên con đường, thân thể của hắn thừa nhận uy áp đều dẫn vào vũ trụ trong người.
Âm thanh tạch tạch tạch không ngừng vang lên, vũ trụ trong người Lâm Minh dưới tác dụng của uy áp này đã không gánh nổi, sinh ra tiếng vang nứt vỡ.
Lâm Minh nhíu mày, ý niệm của hắn vận chuyển, vận chuyển pháp tắc Thánh Điển, một lực lượng vô cùng vô tận rót vào trong vũ trụ của Lâm Minh.
Lâm Minh nhắm hai mắt lại, nhân sinh mấy ngàn năm, đại đạo sinh tử, thiên địa luân hồi, đủ loại cảm ngộ hiện ra hồn hải của hắn, Lâm Minh cảm giác vũ trụ của hắn chẳng những tiếp nhận uy áp này, hơn nữa dưới uy áp này còn không ngừng bị ép chặt.
Vốn vũ trụ trong người Lâm Minh đã mở rộng tới ba ngàn dặm.
Trong lịch lãm ngắn ngủi vừa rồi, hắn bị áp súc một trăm dặm, biến thành hai ngàn chín trăm dặm.
Loại biến hóa này làm nội tâm Lâm Minh vui vẻ, vũ trụ trong người thu nhỏ lại, nhưng mà càng làm cho nó áp súc lại. Tuy thực lực Lâm Minh không đề cao, nhưng mà con đường phát triển võ đạo tương lai của hắn càng thuận lợi hơn nhiều.
Chậm rãi, Lâm Minh thích ứng với lực lượng áp lực này, vì vậy hắn đứng lên và đi tiếp.
Hắn không có nóng nảy, tốc độ đi tới rất chậm, thời điểm không chịu nổi hắn ngồi xuống điều tức.
Mỗi lần điều tức đều trải qua mười canh giờ.
Cứ như thế, nội thế giới của Lâm Minh không ngừng áp súc.
Đợi tới lúc Lâm Minh hoàn toàn đi tới đỉnh của con đường, nội thế giới của hắn áp súc chín trăm dặm, còn lại hai ngàn một trăm dặm, mà thời điểm này thời gian Lâm Minh tham gia thí luyện cuối cùng đã mười hai ngày.
Ở cuối con đường là một khối đại lục cổ to lớn, trên phiến đại lục này có từng cánh cửa màu vàng.
Những cánh cửa này nhìn không thấy giới hạn, trong nó bao dung pháp tắc Tam Thập Tam Thiên, cũng là khảo nghiệm Tu La Lộ tầng hai tới tầng thứ ba, cho nên gọi nó là pháp tắc chi môn.
Năm đó Lâm Minh đi tới đại lục cổ này, những cánh cửa mở ra, trong đó địch nhân do Tam Thập Tam Thiên đại đạo ngưng tụ xuất hiện, Lâm Minh đánh bại dừng kẻ địch này, đánh tới khi tất cả cánh cửa chìm xuống, tới cuối cùng một cánh cửa mở ra, nó là màu đen.
Khi Tu La màu đen xuất hiện, chân đạp cự long, trên người mặc áo giáp đỏ sậm, hai tay và lưng eo có xiềng xích nặng nề bao quanh, đó là khảo nghiệm cuối cùng năm đó của Lâm Minh, Lâm Minh tiếp đối phương ba chiêu, rốt cuộc hoàn mỹ thông qua Tu La chi môn.
Còn lần này, Lâm Minh bước vào pháp tắc chi môn có độ khó còn cao hơn cả Tu La chi môn, Lâm Minh không biết mình sẽ gặp cái gì.
Bởi vì có Đại Chuyển Sinh Thuật, cốt linh của Lâm Minh rất nhỏ, điều này làm cho hắn tham gia thí luyện cuối cùng chiếm hết ưu thế.
Cánh cửa màu vàng vô tận rung động lắc lư, nhưng chúng không có mở ra, cả khối đại lục cổ này không ngừng run rẩy, toàn thân Lâm Minh căng cứng, vận chuyển năng lượng tới cực hạn, hắn đang chờ dại chiến kịch liệt tiếp theo.