Vũ Cực Thiên Hạ

chương 218: quay về thiên vận quốc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ừm...

Mục Thiên Vũ cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, nói:

- Cái này cũng dễ thôi, chỉ cần một cái kết giới ảo cảnh là được, sau khi giết hắn thì hủy thi diệt tích...

Mục Thiên Vũ cũng không hỏi Lâm Minh muốn giết ai, vì sao muốn giết. Đối với nàng, người mình thích là bạn, người mình ghét là kẻ thù, không có tồn tại thiện ác đúng sai.

- Cho ngươi cái này...

Mục Thiên Vũ mở Tu Di giới lấy ra một hạt châu màu tím.

- Đây là Mộng Cảnh chi châu, sau khi phát động sẽ hình thành kết giới ảo cảnh, võ giả dưới Tiên Thiên đừng mơ đi ra, hơn nữa người xung quanh cũng sẽ không biết. Tương đương với một cái không gian độc lập, ngăn cách ngươi cùng kẻ thủ ở trong, mọi tin tức đều bị ngăn cản, Truyền Âm phù cũng không truyền ra được, ngươi có đủ thời gian giết hắn, xử lý tốt hiện trường.

Trong lòng Lâm Minh vui vẻ, nhận lấy hạt châu này, đang muốn cất vào Tu Di giới, bỗng ngẫm lại liên hỏi:

- Mộng Cảnh chi châu rất đắt phải không?

Mục Thiên Vũ nghe vậy xì cười, ánh mặt trời rọi lên khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng như Tinh Linh ánh sáng bay múa, khuynh quốc khuynh thành.

- Coi như món quà ta tặng cho ngươi, nhưng ngươi phải cẩn thận, Mộng Cảnh kết giới sẽ không giúp ngươi giết người, toàn bộ đều phải dựa vào ngươi.

Nhìn thấy khoảnh khắc xinh đẹp của Mục Thiên Vũ, Lâm Minh nháy mắt thất thần, hắn hít một hơi, đè nén ý nghĩ kiều diễm trong lòng, gật đầu nói:

- Ừ, ta có nắm chắc.

- Ha ha, ta tin tưởng ngươi sẽ không làm chuyện không nắm chắc, trước đó ta còn cho rằng Lôi Linh không thể nào bị ngươi hấp thu được.

Mục Thiên Vũ cười cười.

Hai người đều không ai nhắc tới chuyện, ăn xong bữa sáng, Lâm Minh như thường lệ đi ra săn thú, nhưng khi bước ra cửa hang, hắn đã có dự cảm lúc mình trở về, có lẽ chính là ly biệt...

- Đi thôi, Hỏa Nhi, luyến tiếc hắn ư?

Mục Thiên Vũ mỉm cười vuốt đầu Chu Tước, nhưng Chu Tước lại tràn đầy vẻ mặt không muốn.

Mục Thiên Vũ tức giận nói:

- Ngươi chỉ có chút tiền đồ như vậy, mấy bữa thịt nướng đã thu mua được ngươi.

Chu Tước chớp mắt, vẻ mặt ủy khuất. Từ nhỏ nó sinh ra trên Thần Hoàng đảo, ăn hoa nhỏ trúc non, uống sương sớm suối mát, những thứ không dính bụi trần thế gian nghe rất là hay, nhưng ăn nhiều năm như vậy thật là nhạt nhẽo vô vị mà.

- Được ra, chúng ta phải đi thôi. Còn có rất nhiều chuyện phải làm, lần sau nếu ngươi muốn ăn, ta dẫn ngươi đi ăn chút món dân dã.

Mục Thiên Vũ nói rồi, mũi chân đạp nhẹ, người bay lên nhẹ nhàng đáp xuống lưng Chu Tước.

Chu Tước đi ra khỏi hang, Mục Thiên Vũ yếu ớt quay đầu nhìn lại.

Lửa trại trong hang đã tắt, chiếc nồi còn treo trên giá xếp bằng nhánh cây đơn giản, trong nồi còn canh ấm. Ở bên cạnh lót một loạt cỏ khô, đây là giường mà nàng ngủ ba ngày.

Bố trí đơn sơ như thế, không biết sao lại làm Mục Thiên Vũ có một loại cảm giác ấm áp nhàn nhạt, làm nàng có chút lưu luyến không muốn rời đi.

Khẽ thở dài, Mục Thiên Vũ lấy ra một cặp bình sứ nhỏ, lại lấy ra một cái ngọc giản, dùng linh hồn lực viết lên đó. Ngón tay ngóc búng nhẹ, bình sứ và ngọc giản như mọc cánh bay vào trong hang đặt xuống mặt đá phẳng.

Đè xuống cỗ cảm giác khác thường trong lòng, Mục Thiên Vũ vỗ nhẹ đầu Chu Tước, nói:

- Đi thôi, Hỏa Nhi.

Chu Tước phát ra một tiếng kêu dài, vỗ cánh bay lên.

Tiếng gió vù vù bên tai, tốc độ Chu Tước ngày càng nhanh. Mục Thiên Vũ không nhịn được quay đầu nhìn lại lần nữa, cái hang ở vách núi đã nhỏ lại còn cỡ bàn tay, sắp biến mất khỏi tầm mắt.

- Có lẽ, có duyên sẽ còn gặp lại...

Khi Lâm Minh mang theo con mồi trở về, nhìn hang động trống rỗng, giai nhân áo đỏ quen thuộc đã mất, Chu Tước cũng bay đi, chỉ để lại vài cây lông chim xinh đẹp đỏ rực, ở bên cạnh lông chim còn có hai bình sứ và một chiếc ngọc giản.

Buồn bã thở dài, Lâm Minh cũng không cảm thấy bất ngờ, hắn đã sớm đoán được sẽ có ly biệt như vậy. Tuy nhiên thật sự đến thời điểm này, hắn vẫn cảm thấy trong lòng có một cỗ phiền muộn không rõ.

Tiện tay bỏ con mồi xuống, Lâm Minh tới ngồi cạnh tảng đá, cầm mấy cái lông chim vuốt ve hồi lâu, cẩn thận cất vào Tu Di giới. Tiếp theo, Lâm Minh cầm lấy bình sứ và ngọc giản.

Bình sứ mịn như ngọc, mơ hồ còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt của Mục Thiên Vũ.

Linh hồn lực chìm vào ngọc giản, bên trong là vài chữ đơn giản.

- Dù có chút không lễ phép, nhưng ta ngẫm lại, vẫn nên dùng phương thức đi không từ giã thì tốt hơn. Cảm ơn ngươi lấy ra Tử Giao Thần Lôi cho ta, để lại hai bình đan dược tặng cho ngươi.

- Vốn định để lại linh đan trực tiếp nâng cao tu vi, nhưng lại cảm thấy tu luyện nên dựa vào chính mình, tích lũy từng chút thì tốt hơn. Cho nên để lại một bình Tụ Thần đan nâng cao tốc độ tu luyện, tổng cộng hai mươi viên, chờ ngươi đến Ngưng Mạch kỳ rồi sử dụng sẽ có hiệu quả tốt nhất.

- Bình còn lại là Linh Thần đan, chỉ có ba viên, võ giả dưới Tiên Thiên kỳ có thể dùng, có thể tạm thời nâng cao tu vi của võ giả, phát huy sức chiến đấu vượt xa cực hạn. Nếu gặp phải nguy hiểm đột ngột, dùng Linh Thần đan có thể giúp ngươi thoát một kiếp.

- Ta ở Thần Hoàng đảo, có duyên gặp lại. Mục Thiên Vũ.

Cất ngọc giản và đan dược vào Tu Di giới, Lâm Minh thở dài, mấy ngày nay như một giấc mông. Mộng tỉnh, cũng nên kết thúc, hắn còn rất nhiều chuyện phải làm.

Bất Diệt thánh hỏa nằm ở Hỏa Xi bộ lạc, hắn phải lấy về, nhưng thực lực chưởng giáo Hỏa Xi quá mạnh, lúc trước chỉ dựa vào một cái phân thân ngọn lửa đã đuổi giết mình không có chỗ trốn, hiện giờ hắn có Tử Giao Thần Lôi cũng không nắm chắc giết được hắn.

Hơn nữa dù có giết được chưởng giáo Hỏa Xi, với thực lực của mình hiện giờ mà hấp thu Hỏa Tinh Bất Diệt thánh hỏa, cũng không phải là chuyện dễ dàng, chỉ có thể tạm thời bỏ đó.

Như vậy, chuyện đầu tiên phải làm là trở về Thiên Vận quốc, giết Âu Dương Địch Hoa.

Nếu không phải lúc trước đánh bậy đánh bạ học được Lôi Hỏa Sát, lại lấy được một viên Phích Lịch Tà Hỏa châu, có thể bây giờ Lâm Minh đã bị Hỏa Công giết chết. Thù này, không thể không báo!

“Tu vi Âu Dương Địch Hoa chỉ là Ngưng Mạch trung kỳ, nhưng thúc thúc của hắn là trưởng lão Thất Huyền cốc, công pháp học được cùng có được bảo khí đều vượt xa võ giả bình thường. Thực lực tổng hợp ít nhất cũng ngang với võ giả Ngưng Mạch đỉnh phong, ngang với Xi Cốt Đả. Tu vi này, ta giết cũng không khó...”.

...

Lúc Nam Cương còn đang cỏ cây xanh tươi, Thiên Vận thành đã tiến vào rét đậm.

Gió lạnh tận trời, thổi liên tục từng trận, như muốn chui vào tận xương người.

Thân cây đã sớm trụi lủi, tuyết đọng chồng chất trên đường cũng không có người dọn, rất ít người đi đường, hàng rong bình thường thấy ở mọi nơi bây giờ cũng không thấy. Đường phố ngày xưa ồn ào bây giờ im lặng, chỉ ngẫu nhiên nghe tiếng chó sủa, cùng tiếng giấy dán cửa sổ mới phần phật trong gió.

Bên trong Thiên Vận thành, mọi nhà đều bùng lên lò lửa, gia đình hơi giàu một chút ngồi vây quanh giường ăn lẩu thịt chó, nhà nghèo cũng nấu một nồi canh gừng, cho người nhà ấm bụng. Dù sao cũng là thủ đô Thiên Vận quốc, cuộc sống dân chúng coi như đầy đủ, rất ít xuất hiện tình huống cuối năm chết đói chết rét.

Ở Thiên Vận thành tràn ngập tuyết rơi, trong khu nhà cao cửa rộng tây nam, ở một chỗ đài thủy tạ trang trí xa hoa.

Mùa này, nước hồ đã sớm nên đóng băng, nhưng ở đáy hồ có một pháp trận loại nhỏ, rút lấy nhiệt độ lòng đất truyền lên làm nước hồ vẫn duy trì nhiệt độ thích hợp. Thậm chí trên hồ còn có vài cây bông súng, tuy rằng không nở hoa, nhưng lá súng vẫn xanh mát, giữa mùa này, màu xanh thật là một màu xa xỉ.

Ở lầu thủy tạ này, hai nam nhân quần áo hoa lệ ngồi đối mặt.

Áo da chồn, áo khoác tơ tằm, giày da lộc, lò lửa tử kim, trên bàn gỗ đàn hương bày ba mâm điểm tâm khéo léo. Một bình rượu ngon lâu năm, thậm chí còn có vải nho khó gặp ở mùa này.

Tất cả biểu hiện phú quý của chủ nhân nơi này.

Hai người này, một người là tân nhiệm Thất Huyền sứ Thiên Vận quốc Âu Dương Địch Hoa, người còn lại là Trương Phụng Tiên, gia chủ Trương gia Liên Hợp thương hội, cha của Trương Quan Ngọc.

Lúc trước sau khi Trương Quan Ngọc bị phế, Trương Phụng Tiên liền coi Lâm Minh là kẻ thù.

Nhưng thực lực Lâm Minh quá mạnh, địa vị củng cố, lại có chỗ dựa Thất Huyền võ phủ và thái tử, Trương Phụng Tiên rất rõ thế lực của hắn căn bản không có khả năng đối chọi với Lâm Minh.

Âu Dương Địch Hoa nhìn cảnh sắc ngoài sân, yên lặng uống một ly rượu, khẽ giọng nói:

- Còn chưa có tin tức ư?

Trương Phụng Tiên thở dài, khẽ lắc đầu.

- Nam Cương đi sâu mười vạn dặm, địa hình bên trong phức tạp. Rừng rậm, đầm lầy, dãy núi, thảo nguyên, hung thú thường lui tới, vô số bộ lạc lớn nhỏ, chỉ dựa vào một bức tranh mà tìm người, thật là như biển rộng tìm kim.

Một tháng rưỡi trước, Lâm Minh và Hỏa Công đồng thời mất tích ở Nam Cương, hai con Thần Phong điêu cũng biến mất tăm, Âu Dương Địch Hoa biết được tin tức này liền không yên lòng. Hắn bắt đầu điều tra, nhưng dù hắn có thân phận siêu nhiên, nhưng điều động người cũng có hạn, cho nên mượn lực lượng Liên Hợp thương hội âm thầm điều tra.

Theo Âu Dương Địch Hoa thấy, Hỏa Công nửa bước Hậu Thiên đánh chết Lâm Minh là chuyện nắm chắc, không nên xuất hiện chuyện gì bất ngờ.

Nhưng Hỏa Công mất tích, Âu Dương Địch Hoa vốn còn tưởng Cầm Tử Nha ra tay trong bóng tối, nhưng nửa tháng trước Cầm Tử Nha trở về, rõ ràng không hề biết chút gì về chuyện Lâm Minh mất tích.

Thấy Cầm Tử Nha không rõ tình hình, Âu Dương Địch Hoa cũng yên lòng, hắn suy tính tình huống lúc đó, bất kể thế nào Lâm Minh cũng chắc chắn phải chết. Như vậy, mấu chốt là Hỏa Công đi đâu rồi?

Xảy ra chuyện bất ngờ chết đi ở Nam Cương? Hay là giết xong Lâm Minh tra xét được bí mật kinh người của Lâm Minh, mang theo bí mật bỏ trốn?

Hai loại khả năng này, Âu Dương Địch Hoa cũng không quá để ý, lo lắng nhất là Lâm Minh còn chưa chết, mà ẩn nấp âm thầm ra tay như rắn độc, vậy hắn sẽ nguy hiểm. Tốc độ trưởng thành của Lâm Minh làm lòng người kinh hoàng, nói không chừng chưa được vài năm, thực lực của hắn sẽ vượt qua mình!

Thấy sắc mặt Âu Dương Địch Hoa không ngừng thay đổi, thử nói:

- Âu Dương đại nhân, không bằng dựa theo dự tính lúc trước, xuống tay với gia tộc của Lâm Minh, làm như vậy hẳn là có thể buộc hắn đi ra. Nếu hắn không ra, vậy chứng minh hắn đã chết, đại nhân ngài thấy sao?

Trương Phụng Tiên đã sớm muốn lấy người nhà Lâm Minh ra khai đao, bằng không khó mà giải được mối hận trong lòng. Nhưng hắn lại không biết, từ lúc hắn nói chuyện với Âu Dương Địch Hoa, một tầng kết giới vô hình đã bao phủ bọn họ, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio