Vũ Dạ Kỳ Đàm

chương 22

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hấp Huyết tộc ti tiện, EX nghênh đón mối làm ăn đầu tiên trong lịch sử

Lại nhàn rỗi thêm một ngày, ngày giỗ hôm qua của mình Bạch Lâu đã khóc thật nhiều rồi tâm tình cũng bình phục, tiếp tục tìm tư liệu.

Lam Minh đọc báo, trước đây hắn thỉnh thoảng cũng đọc báo, có điều hôm nay tương đối đặc biệt, đem đống báo đã phân chia rõ ràng ra đặt trước bàn trà, ngồi xem.

Miêu Tiêu Bắc luyện múa xong, sau khi cùng Cổ Lỗ Y tắm rửa, lau tóc đi ra, ngồi vào sofa mở TV, hỏi Lam Minh, “Anh đang làm gì vậy?”

Lam Minh quay đầu lại, thì thấy Miêu Tiêu Bắc đang mặc áo tắm, trên đùi là Cổ Lỗ Y bị “hấp” hơi nước đến hồng hồng đang quấn một chiếc khăn khô mềm mại.

“Ta nói này…” Lam Minh nhìn Miêu Tiêu Bắc.

“Hửm?” Miêu Tiêu Bắc lau tóc.

“Ngươi tốt xấu gì cũng là người của ta, tại sao có thể tắm cùng với sinh vật khác?” Lam Minh có chút bất đắc dĩ nói, “Nó dù nhỏ đến đâu thì nó cũng là giống đực.”

“Nói bậy bạ gì đó?” Miêu Tiêu Bắc khinh bỉ liếc qua, lau nước trên người cho Cổ Lỗ Y, “Tôi là người giám hộ cho Cổ Lỗ Y!”

Lam Minh thở dài, nắm tay chống cằm, vươn tay vỗ vỗ đầu Domi ngồi xổm bên cạnh, nói, “Khu ma nhân quả nhiên thích hợp cuộc sống lưu lạc, việc làm ăn rất khó tự mình tìm tới cửa, cuộc sống bình thản khiến ta sản sinh cảm giác khủng hoảng, hơn nữa ái tình còn mất đi kích thích.”

Miêu Tiêu Bắc không để ý những lời lộn xộn của Lam Minh, nhìn nhìn tờ báo, hỏi, “Anh đang điều tra vụ án của quỷ hút máu kia sao?”

“Ta chỉ là cười trên nỗi đau người khác mà thôi, xem loài quỷ hút máu đê tiện này bị ai vu oan hãm hại.” Lam Minh nói nghe có chút thống khoái.

Miêu Tiêu Bắc nghe được khẽ nhíu mày, cầm tờ báo nhìn, hỏi, “Như vậy xác định không phải quỷ hút máu làm sao?”

“Hừ.” Lam Minh nhún nhún vai, “Phong cách hoàn toàn không giống, quỷ hút máu là sự tồn tại đê tiện.”

Miêu Tiêu Bắc nghe xong cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao lại muốn hãm hại quỷ hút máu chứ? Hay chỉ đơn thuần là trò bịp của tội phạm giết người mà thôi? Nghĩ vậy, cậu thấy Lam Minh giơ tay vuốt cằm, mờ ám nhìn chằm chằm chân mình.

“Gì vậy?” Miêu Tiêu Bắc có chút khó hiểu.

“Nga… Chân của ngươi đẹp cực.” Lam Minh ngắm nghía nửa ngày, đột nhiên đánh giá, “Vừa dài, vừa thẳng lại cân xứng… Thật khiến tâm tình người ta nhộn nhạo.”

“Anh có bệnh à?” Miêu Tiêu Bắc nhấc chân định đá hắn, Cổ Lỗ Y đang ngơ ngác ngồi trên đùi cậu, trực tiếp lăn lên bụng Miêu Tiêu Bắc, nó sợ bị ngã xuống, theo bản năng giơ tay nắm vạt áo trước của Miêu Tiêu Bắc.

Áo tắm của Miêu Tiêu Bắc chẳng qua là tiện tay buộc lại một nút… Bị Cổ Lỗ Y túm một cái… Mở rộng.

“Nga~” Lam Minh ngồi vừa đúng góc độ, liếc mắt một cái thấy được rõ ràng, lập tức phát ra tiếng tán thán.

Miêu Tiêu Bắc vội nắm lấy áo kéo lên, đem Cổ Lỗ Y nhét vào tay Lam Minh, xoay người chạy lên lầu thay quần áo.

“Hừ hừ.” Lam Minh vuốt cằm, cảm giác vừa nhìn thấy được cảnh đẹp, nhéo nhéo má Cổ Lỗ Y, “Đây là phúc lợi mà ngươi đem đến?”

Cổ Lỗ Y nhìn Lam Minh chớp chớp mắt, ngoan ngoãn ngồi trên tay Lam Minh, dùng khăn bọc mình lại, nó rất sợ Lam Minh.

Rất nhanh, Miêu Tiêu Bắc thay quần áo xong xuống lầu, mặc cho Cổ Lỗ Y một bộ quần áo thể thao rất đáng yêu, những thứ này đều là Phong Danh Vũ tìm chuyên gia thiết kế ra, dựa theo hình thể của Cổ Lỗ Y mà làm, có nguyên một tủ áo quần nhỏ xíu, tất cả mọi người rất ủng hộ việc thay quần áo cho Cổ Lỗ Y, bởi vì rất đáng yêu.

“Đến EX không?” Lam Minh hỏi Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Một lát khi nào đi về, tôi muốn ghé nhà hát, giày luyện múa của tôi để quên ở đó rồi.”

Lam Minh gật đầu đi lái xe, Phong Tiểu Vũ và Khế Liêu cũng đi theo.

.

Xe chạy đến cửa EX, thì thấy Bạch Lâu đã sớm tới rồi, đang quét rác ngoài cửa.

“Hô hô…” Phong Tiểu Vũ vuốt cằm nhìn Bạch Lâu, “Quần áo chị hai đặt làm rất hợp với anh ấy nga.”

“Cái kia… Là sườn xám phải không?” Miêu Tiêu Bắc có chút vô lực.

“Nói chính xác, đây có lẽ gọi là áo dài.” Phong Tiểu Vũ chăm chú nói, “Hôm qua em nói là sườn xám, bị chị hai giải thích về sự khác nhau giữa sườn xám vá áo dài cả nửa ngày.”

“Rất cổ điển, mặc dù hơi kỳ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Có điều rất thích hợp.”

“Thảo nào nhiều người vây xem như vậy.” Lam Minh dừng xe, mọi người xuống xe, thành viên EX đến, khiến không ít những người mộ danh mà đến đều kích động lên, trong một lúc, tiếng chụp hình tách tách vang lên không dứt bên tai.

“Sớm.” Miêu Tiêu Bắc chào hỏi Bạch Lâu.

“Sớm, có khách đó.” Bạch Lâu đem chổi cất đi.

“Hả?” Tất cả mọi người sửng sốt.

Bạch Lâu chỉ chỉ trong phòng, thì thấy trên sofa có một nữ sinh mặc đồng phục đang ngồi.

Miêu Tiêu Bắc đẩy cửa ra, mọi người đi vào, nữ sinh kia quay đầu nhìn mọi người, có chút khẩn trương.

“Em có chuyện gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi cô.

Nữ sinh nhìn nhìn Miêu Tiêu Bắc, hơi khó xử, tới bây giờ cô còn chưa cùng một người con trai mà lại còn đẹp đến như vậy tiếp xúc gần gũi, sự anh tuấn của Miêu Tiêu Bắc khiến cô không thể lảng tránh.

“Nga… Nhờ các anh giúp đỡ.” Nói rồi, nữ sinh đó từ bên trong cặp táp, lấy ra một tờ rơi.

Khế Liêu tiếp nhận nhìn nhìn, chính là tờ rơi hôm qua đã đi phát, giật mình hỏi, “Cô muốn ủy thác vụ án a?”

“Ừm.” Nữ sinh gật đầu.

Tất cả mọi người vô thức hít một ngụm khí lạnh, Phong Tiểu Vũ vô cùng vui vẻ chạy ra cửa đốt pháo, EX khai trương rồi! EX rốt cuộc đã nghênh đón vị khách đầu tiên trong lịch sử rồi!

Miêu Tiêu Bắc châm trà đặt trước mặt nữ sinh kia, Lam Minh đi tới ngồi đối diện cô, ưu nhã cười cười, hỏi, “Xưng hô như thể nào?”

Nữ sinh càng thêm e lệ, người trước mắt, cảm giác áp bức thật mạnh.

“Tôi là Hạ Nguyệt… Tôi muốn điều tra, quỷ hút máu.” Nữ sinh dựa vào lá gan, nói, “Tôi biết, có quỷ hút máu tồn tại!”

Tất cả mọi người sửng sốt, Lam Minh nhìn cô một hồi, “Nói cụ thể một chút.”

“Chính là chuyện mà hiện nay tin tức và báo chí đều đưa tin đó, vụ án về quỷ hút máu!” Hạ Nguyệt khẩn trương nói, “Tôi biết, những người đó là bị quỷ hút máu giết!”

“Khẳng đinh như thế?” Lam Minh hỏi.

“Đúng vậy.” Phong Tiểu Vũ ở bên cạnh nói, “Trên tin tức, cảnh sát không phải đã nói, đây là có người giả thần giả quỷ sao?”

“Không phải!” Hạ Nguyệt lắc đầu, “Tôi nhìn thấy!”

“Cô nhìn thấy cái gì?” Khế Liêu hỏi cô, “Quá trình mà quỷ hút máu giết người?”

“Không phải.” Hạ Nguyệt có chút chần chờ, “Tôi nói ra, bọn họ đều không tin.”

“Cô nói thử xem.” Bạch Lâu đi tới bên cạnh, mở laptop vừa tra tư liệu, vừa hỏi cô, “Cụ thể cô đã thấy cái gì?”

Hạ Nguyệt nuốt nước bọt, trấn tĩnh nói, “Chuyện là như vậy, một nam một nữ mà hôm qua chết trên đường vòng quanh núi kia, cô gái đó, là chị họ của tôi.”

Tất cả mọi người sửng sốt, Lam Minh nhìn nhìn cô, “Hãy nén đau thương.”

Hạ Nguyệt cúi đầu, vẻ mặt có chút mơ hồ.

“Vậy chàng trai chết trong xe kia là ai?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Là anh rể cô sao?”

Hạ Nguyệt lắc đầu, “Tôi không biết người đó.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, chợt nghe Hạ Nguyệt tiếp tục nói, “Trước đó không lâu, trường học của chúng tôi có một giáo viên mới đến, hơn hai mươi tuổi, trông rất anh tuấn.”

Bạch Lâu đặt bút ghi âm lên bàn.

“Người nọ họ Trần, gọi Trần Vũ, là giáo viên lịch sử, nữ sinh chúng tôi thoáng cái đều manh cực, hắn trông rất gầy, da cũng trắng, thoạt nhìn hơi ốm yếu, nhưng đẹp trai là được rồi.” Hạ Nguyệt miêu tả một chút giáo viên lịch sử kia, nói tiếp, “Hắn là kiểu mà tôi thích nhất, cho nên khi về nhà tôi đã khoe với chị họ vài câu. Chị họ lần kia đặc biệt đi tới trường tôi, nhìn thấy hắn… Tôi biết, chị họ thích hắn.”

Tất cả mọi người có chút hết nói, chuyện này… đáng lẽ phải là phim kinh dị mới đúng chứ? Tại sao đột nhiên trở thành phim tình cảm?

“Chị họ đẹp hơn tôi rất nhiều, con trai thích chị cũng nhiều.” Hạ Nguyệt vẻ mặt hơi buồn bã nói, “Quả nhiên, không bao lâu, chị họ tôi và Trần Vũ trở thành bạn, đồng thời bắt đầu theo đuổi hắn.”

Miêu Tiêu Bắc ngồi lên chiếc ghế cao bên cạnh, đặt túi xách lên đùi, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa Cổ Lỗ Y đang ngủ.

“Khi đó tôi rất đố kỵ, đó vốn là người tôi thích kia mà, lại bị chị họ cướp đi mất rồi.” Hạ Nguyệt khe khẽ thở dài, “Tôi cảm thấy không cam lòng, ngày đó khi tan học, tôi đi tìm Trần Vũ, tôi muốn bày tỏ với hắn, nhưng…”

“Thế nào?” Phong Tiểu Vũ là người tập trung nhất, nó cảm thấy dường như lập tức sẽ từ phim tình cảm chuyển sang phim kinh dị.

“Tôi nhìn thấy hắn…” Hạ Nguyệt nhỏ giọng nói, “Trên tay hắn cầm một bịch máu, uống đến đầy miệng toàn là máu, hàm răng rất nhọn.”

Khế Liêu cười cười, “Ngày đó là trăng tròn sao?”

“… Đúng vậy.” Hạ Nguyệt gật đầu, “Sao cậu biết?”

“Hắn thường ngày có đi lại dưới ánh nắng không?” Khế Liêu không trả lời cô, hỏi ngược.

“Ừm.” Hạ Nguyệt gật đầu.

“Quỷ hút máu thông thường đều không thể xuất hiện dưới mặt trời.” Lam Minh hỏi cô, “Ngươi xác định không phải là có người đang bày trò chứ?”

“Không phải!” Hạ Nguyệt lắc đầu, “Ngày đó, tôi nghĩ có thể hắn đã thấy tôi, nhưng tôi quá sợ hãi, sau đó giả bệnh ở nhà vài ngày không dám đến trường, sau đó hắn đã tới nhà tôi, nói là đi thăm gia đình.”

“Hắn nói gì với cô?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

Hạ Nguyệt khẩn trương đứng lên, nói, “Hắn nói… Hắn nói dáng vẻ của tôi, giống như đố kỵ đến phát điên rồi.”

Tất cả mọi người nhíu mày, là một con quỷ hút máu có tính cách khá tồi tệ a.

“Sau đó thì sao?” Lam Minh hỏi tiếp.

“Sau đó… Hắn hỏi tôi, có phải rất hận chị họ hay không?” Hạ Nguyệt nói, vành mắt lại đỏ lên, “Tôi, lúc đó tôi đã nói ừ, tôi ghét nhất là chị họ, chị ấy từ nhỏ đến lớn đều mạnh mẽ hơn tôi, toàn cướp thứ mà tôi thích, đàn ông mà tôi thích cũng bị chị ấy cướp đi, tới tay chưa được một tháng chị ấy đã đá bọn họ, tôi hận chị ấy muốn chết.”

Tất cả mọi người nhịn không được nhíu mày, Bạch Lâu đặt cùi chỏ lên bàn, tựa trên quầy xa xa nhìn về phía Hạ Nguyệt, “Oán khí rất mạnh a.”

“Sau đó nữa?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Chuyện này có liên quan gì đến chị họ của cô?”

“Sau đó, Trần Vũ lại hỏi tôi, có phải tôi rất mong chị họ chết đi hay không?” Hạ Nguyệt nói, do dự một chút, lấy dũng khí nói, “Tôi đã gật đầu, tôi nói tôi mong chị ấy gặp bất hạnh, mong chị ấy đau khổ, mong chị ấy ước ao được làm tôi!”

Lam Minh thản nhiên nở nụ cười, “Đố kỵ là một trong những thứ mà ma vật thích nhất, nó cũng như oán hận hay ác độc, vô cùng thơm ngon.”

“Tiếp đi?” Khế Liêu hỏi, “Kẻ đó nói sẽ giúp cô giải quyết chị họ?”

“Không có, sau đó tôi khóc rồi mơ mơ màng màng ngủ, chờ khi tôi tỉnh lại, đã không thấy hắn.” Hạ Nguyệt nói, “Tôi xuống lầu hỏi cha mẹ, bọn họ nói tôi sốt cao cả ngày nay, căn bản không có giáo viên nào đến thăm gia đình cả, có thể là tôi nằm mơ.”

“Ừm…” Khế Liêu cười nhạt, “Thuật mê huyễn, làm cho ký ức không rõ, giống như thủ đoạn mà quỷ hút máu thường dùng.”

“Hai ngày sau khi xảy ra chuyện đó, cũng chính là hôm qua, tôi xem tin tức, mới biết chị họ đã chết.” Hạ Nguyệt thấp giọng nói, “Tôi đến trường hỏi Trần Vũ, hắn giống như bị mất trí nhớ, tôi làm ầm ĩ cả lên, hắn lại nói hắn căn bản không quen với chị họ. Người khác cũng đều nói, không hề thấy chị họ tới trường học. Sau đó lại cho rằng tôi quá đau lòng, tôi bị đuổi về nhà, mấy ngày nay vẫn luôn nghỉ.”

Lam Minh nghe xong, tựa hồ bắt đầu có hứng thú, hỏi, “Ngươi hoài nghi là Trần Vũ kia giết chết chị họ ngươi?”

“Vâng.” Hạ Nguyệt gật đầu nói, “Ít nhất hắn rất khả nghi, tôi nói chuyện này cho cảnh sát phụ trách vụ án lần này nghe, bọn họ đến trường thăm hỏi một chút, còn đến nhà chị họ hỏi. Mà tất cả mọi người đều nói chị họ tôi chưa từng đến trường tôi, không quen Trần Vũ. Càng khoa trương hơn chính là, cha mẹ chị họ còn nói người chết chung trong xe với chị, mới là bạn trai chị, bọn họ yêu nhau ba năm, đang chuẩn bị kết hôn… Nhưng tôi căn bản không nhận ra người kia, ngay cả tên gọi của anh ta là gì cũng không biết!”

Miêu Tiêu Bắc nghe được nhíu chặt đôi mày, đừng nói, nếu như gặp phải loại chuyện này, hầu như tất cả mọi người sẽ nghĩ Hạ Nguyệt thực sự có chút không được bình thường?

“Cô muốn chúng tôi làm thế nào?”

Lúc này, Long Tước đã đi tới, hắn tới khá muộn, nhưng cũng nghe được sơ sơ.

Tới sau lưng Lam Minh, Long Tước tựa lên sofa, hỏi, “Đối phó với quỷ hút máu, phí ủy thác rất cao, chúng tôi có thể cung cấp hai loại dịch vụ, loại thứ nhất, giúp cô điều tra nguyên nhân tử vong của chị họ cô. Loại thứ hai, sau khi điều tra xong nguyên nhân tử vong, nếu như hung thủ là nhân loại, chúng tôi sẽ đem kẻ đó giao cho cảnh sát, để hắn chịu sự trừng trị của pháp luật. Nếu như hắn không phải nhân loại, chúng tôi có thể giúp cô loại bỏ hắn, báo thù cho chị họ cô.”

“Thật không?” Hạ Nguyệt nhìn chằm chằm Long Tước, hỏi.

“Đừng vui mừng quá sớm, tôi nói rồi, hành động như vậy phí dụng khá cao, sẽ không vì cô là học sinh mà ngoại lệ nga.” Long Tước lấy ra biên lai, hỏi Hạ Nguyệt, “Cô có thể trả nổi sao?”

Hạ Nguyệt do dự một chút, nói, “Tôi không có tiền mặt, nhưng, tôi có đứng tên một bất động sản.”

Mọi người đều sửng sốt, không ngờ một học sinh lại có bất động sản.

“Lúc tôi mười sáu tuổi vừa có chứng minh nhân dân, người nhà đã sang tên cho tôi, là nhà cũ.” Hạ Nguyệt từ trong túi lấy ra giấy chứng nhận bất động sản và đơn định giá, “Chỉ cần các anh có thể phá án, tôi sẽ giao thứ này cho các anh, đủ không?”

Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, cảm thấy điều này dường như không thỏa đáng, nhưng nghĩ lại, dù sao góp sức cũng là mọi người, chuyện làm ăn chính là như thế này, hơn nữa Phong Danh Vũ còn có đầu tư.

“Vậy là đủ rồi, cô muốn chọn loại dịch vụ thứ mấy?” Long Tước hỏi.

“Loại thứ hai.” Hạ Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, “Nếu như kẻ giết chị họ tôi không phải nhân loại, vậy tôi van các anh hãy giết hắn! Báo thù cho chị họ tôi.”

.

.

_________________________

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio