- Lâm Động!
Tiêu Sơn nhếch nhác rơi từ trên trời xuống, khí tức yếu ớt, gương mặt đầy vẻ giận dữ, Niết Bàn Ấn trong tay hắn là do hắn đã dùng hết kế sách, dùng mọi thủ đoạn mới hấp thụ được của gần chục cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn mới đạt được tầng thứ gần Niết Bàn Kim Bảng này. Nhưng lúc này lại bị Lâm Động cướp mất khiến công sức của hắn đổ xuống sông xuống biển cả!
Trong bóng tối không ít cường giả nhìn nhau, hiển nhiên bọn họ không thể ngờ Tiêu Sơn lại bại trong tay Lâm Động, mà Niết Bàn Ấn còn bị cướp sạch sẽ.
- Lâm Động, ta với ngươi thề không đội trời chung!
Tiêu Sơn rơi uỳnh xuống đất, xung kích lực khiến hắn phụt máu, nhưng hắn không để ý đến thương thế, ngẩng lên gào thét.
- Tự làm tự chịu!
Lâm Động cười lạnh. Nếu hôm nay là hắn bại trong tay Tiêu Sơn thì có lẽ không chỉ bị cướp Niết Bàn Ấn, mà đối phương chắc chắn sẽ lấy máu tươi của hắn để hoàn thành truyền thừa của Chu Yểm Tông.
Thắng làm vua thua làm giặc, một năm nay trong Chiến trường Viễn Cổ, Lâm Động đã gặp không ít chuyện như vậy.
Tiêu Sơn đã trọng thương, nhưng Lâm Động không hề có ý tiếp tục ra tay, hắn nhìn lên Tiểu Viêm ở trên đỉnh núi.
Lúc này, quanh người Tiểu Viêm, nguyên lực cũng đã ngưng tụ lại thành thực chất, điên cuồng lan tỏa. Trong bán kính mấy chục trượng, mặt đất nứt nẻ, tất cả cây cối đều khô héo, cuối cùng nát thành phấn vụn tan đi theo gió. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Bọn Mạc Lăng vốn ngồi quanh Tiểu Viêm làm hộ pháp, lúc này cũng không chịu được lực lượng cuồng bạo, không ngừng lùi ra xa, vận nguyên lực chống lại sự xâm thực của nguyên lực nóng bỏng kỳ lạ kia.
Niết Bàn Kiếp lần thứ tư không phải bình thường, nhưng với Tiểu Viêm thì không tạo được sự uy hiếp chí mạng. Thân thể hắn vốn dĩ vô cùng mạnh mẽ, dù là Niết Bàn Kim Thân của các cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn cũng không thể sánh được với hắn. Vì thế, chỉ cần không xảy ra bất ngờ gì thì sẽ có đến bảy phần là thành công. Tỷ lệ này đối với phần lớn cường giả vượt Niết Bàn Kiếp mà nói là mức rất cao!
- Cường giả của Vương triều Đại La cũng bị chặn đứng rồi sao?
Lâm Động nhìn lên không trung phía trên đỉnh núi, chỉ thấy thiên la địa võng hình thành từ những sợi xích màu tím đen lấp lánh đã chặn được hết đám cường giả của Vương triều Đại La. Cảnh tượng đó khiến không ít người cảm thấy chấn kinh. Dù gì trong số đó cũng có đến vài chục cường giả, cũng có ba người thực lực Tứ Nguyên Niết Bàn, nhưng tất cả đều không thể phá vỡ nổi lớp phòng ngự của Tiểu điêu.
- Thực lực thật khủng bố!
Trong bóng tối, không ít người nhìn những cường giả dốc hết toàn lực mà không thể lại gần được đỉnh núi, rồi lại nhìn gã thanh niên tuấn mỹ đứng chắp tay nhàn nhã trên không trung kia. Một số người có nhãn lực, trên gương mặt đều hiện lên vẻ kinh hãi.
Dựa vào sức của một người dễ dàng chặn đứng ba gã cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn và mấy chục cường giả thực lực không tệ khác. Thực lực như vậy e là chỉ có cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn mới làm được. Nhưng người thanh niên tuấn mỹ kia lại có thể, lẽ nào hắn cũng là cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn?
Nghĩ đến đây, không ít người toàn thân toát mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn nhau không che giấu nổi sự kinh hãi.
Cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn, trong Không gian Viễn Cổ này chắc chắn là có, nhưng những người đó không ai không phải là những cường giả đỉnh cấp của các Vương triều Siêu cấp. Tất cả hầu như đều là yêu nghiệt có thể vững vàng tiến vào Niết Bàn Kim Bảng, cuối cùng được các Vương triều Siêu cấp lựa chọn. Nhưng bây giờ, tại một Vương triều Hạ cấp lại cũng xuất hiện một yêu nghiệt như thế!
- Vương triều Đại Viêm sao lại mạnh như vậy?
Rất nhiều người trở nên câm lặng, thật sự bọn họ không thể tưởng tượng được một Vương triều Hạ cấp lại có thể xuất hiện cùng một lúc nhiều yêu nghiệt đến như vậy.
Vốn dĩ bọn họ nghĩ rằng Lâm Động đã là người ưu tú nhất của Vương triều Đại Viêm rồi, nhưng bây giờ mới hiểu thì ra còn có một người càng ẩn giấu kỹ hơn nữa.
Với trận hình như bọn Lâm Động, cho dù có phải đối kháng với những cường giả cao cấp của Vương triều Siêu cấp thuộc cấp bậc cao cũng không hề thua kém.
Trong khi mọi người còn đang kinh hãi, Lâm Động phiêu phù lơ lửng trước đỉnh núi, chân giẫm lên thiết ấn, tay cầm Thiên Ngạc Cốt Thương, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn xung quanh. Hắn biết trận đại chiến này chắc chắn sẽ thu hút không ít cường giả đến đây. Tiểu Viêm lại đang ở thời điểm độ kiếp quan trọng, nếu bị làm phiền thì hậu quả khó lường. Vì thế dù đã đánh bại Tiêu Sơn nhưng hắn cũng không ra tay truy sát tiếp.
Khí tức mạnh mẽ tỏa ra từ người Lâm Động, giống như thanh kiếm sắc chém rách hư không. Trước ánh mắt sắc lạnh của hắn, không người nào dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Sau khi được chứng kiến lực chiến đấu kinh người của Lâm Động và thực lực đáng sợ của Tiểu điêu, dù có thèm khát Niết Bàn Ấn Thiên ấn của bọn Lâm Động đến thế nào thì cũng chẳng ai dám động thủ.
Ầm ầm!
Trong khi Lâm Động đang nhìn ngắm xung quanh chấn áp quần hùng, trên không trung, vô số cường giả của Vương triều Đại La đều thảm hại bay ngược ra từ thiên la địa võng. Mà khi đó Niết Bàn Ấn trong tay bọn chúng đã bị Tiểu điêu cướp sạch.
Chỉ trong mấy phút mà trong thiên la địa võng chỉ còn lại ba gã cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn khổ sở chống đỡ, còn những kẻ khác đều đã bị Tiểu điêu giải quyết.
Lúc này bên dưới, Tiêu Sơn cũng loạng choạng bay trở lại không trung, nhưng khí tức hắn đã yếu đi rất nhiều, rõ ràng đã bị Lâm Động đánh cho trọng thương.
Khi thấy Vương triều Đại La tổn thất nghiêm trọng như vậy, sắc mặt tái nhợt của Tiêu Sơn trở nên tím tái dị thường. Nhưng hắn không dám ra tay nữa, hắn biết với tình hình lúc này hắn căn bản không phải đối thủ của Lâm Động.
Rầm rầm rầm!
Bỗng nhiên lại có ba âm thanh trầm đục nữa vang lên, rồi mọi người nhìn thấy ba sợi xích màu tím đen nhanh như chớp quật lên người ba gã cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn còn lại của Vương triều Đại La. Kình lực đáng sợ khiến ba kẻ bọn chúng hộc máu, đồng thời Niết Bàn Ấn trong tay bọn chúng cũng bị Tiểu điêu không chút khách khí đoạt mất.
Ba thân ảnh đó cuối cùng được người của Vương triều Đại La đỡ lấy, lúc ấy sợi xích trong tay Tiểu điêu mới nhạt dần, ánh mắt quét qua, trên gương mặt tuấn mỹ kia ánh lên sát khí khiến người ta lạnh gáy.
Bất luận bình thường Tiểu điêu có bình tĩnh thản nhiên thế nào thì vẫn có trái tim của Thiên Yêu Điêu Tộc. Với tính cách cao ngạo của hắn, nếu không phải sợ khi bị bại lộ thân phận sẽ gây rắc rối cho Lâm Động thì có lẽ hắn đã ăn tươi nuốt sống bọn người kia rồi.
- Còn ai dám có ý đồ với bọn ta nữa không?
Dọn dẹp sạch sẽ bọn Vương triều Đại La, Tiểu điêu lạnh băng quét mắt vào màn đêm nói.
Giọng nói vang lên khiến không ít người biến sắc, cuối cùng không ai dám tiếp lời. Cường hãn như Vương triều Đại La còn thảm bại trong tay bọn Lâm Động, bọn họ không muốn động vào những nhân vật như vậy.
Không trung yên lặng như tờ, bọn Mạc Lăng trên đỉnh núi thấy vậy không kìm được quệt mặt rồi cười khổ. Thực sự bọn họ không thể tưởng được rằng với sức lực của Lâm Động và Tiểu điêu lại chấn áp được thiên tài từ nhiều Vương triều đến như vậy…
- Hai tên biến thái này!
Lâm Động đứng lặng yên trên thiết ấn, nhìn màn đêm tĩnh lặng, sắc mặt hắn giãn ra, xem ra không ai dám đi vào vết xe đổ của Vương triều Đại La nữa rồi!
- Hửm?
Vừa nghĩ thế xong, Lâm Động đột ngột ngẩng lên nhìn về phía xa. Ở đó, trên một đỉnh núi lướt qua một đạo thân ảnh thanh y, một đôi mắt u tối đang khóa chặt lấy hắn.
Ánh trăng chiếu lên gương mặt có phần méo mó, nhìn rất quỷ mị.
Lâm Động nheo mắt nhìn thân ảnh đó, nắm chặt Thiên Ngạc Cốt Thương trong tay, giọng nói lạnh băng đầy sát ý len qua kẽ răng.
- Lâm Lang Thiên, quả nhiên ngươi chưa chết!