Tiếng động này, làm tất cả mọi người phục hồi lại tinh thần, mọi người tức đỏ mắt, cầm nghiêm chỉnh túi gạo nếp ném vào Hắc Diệu nhưng gạo nếp kia ném lệch, bị Hắc Diệu dễ dàng tránh ra.
“A... Làm sao bây giờ? Gạo nếp không có?”
“Đều là ngươi, ném loạn cái gì, bây giờ chúng ta lấy cái gì tới cứu tướng quân cùng phu nhân.”
“Đúng là, ném thẳng không được, còn bày đặt ném vòng, giờ thì sao, gạo nếp hết rồi.”
“Dựa vào các ngươi, đi chết đi.”
Oanh một tiếng, một gã ám vệ hung hăng đánh vào thân thể Hắc Diệu, Hắc Diệu một chút phản ứng cũng không có, ám vệ kia cũng chết.
Những người khác nhìn thấy một màn này, rối rít cắn răng xông tới.
“Ta liều mạng, cho dù chúng ta chết, cũng muốn giúp tướng quân tranh thủ một chút thời gian.”
Oanh ——
Oanh ——
Oanh ——
Liên tiếp mấy tiếng, tất cả mấy chục ám vệ đều chết đi.
Mặc dù Hắc Diệu không có bị thương, nhưng dùng độc Hồng Nhan Lệ để thao túng đã khá chậm lại, Độc Cô Diễm kiên nghị ý chí bình tĩnh, hắn nhìn Hướng Tiểu Vãn nằm trên mặt đất, gương mặt đau đớn, siết chặt hai tay, xoay người đi về phía Hắc Diệu.
“Hắc Diệu, hôm nay Độc Cô Diễm ta chết, cũng muốn cùng ngươi đồng quy vu tận.” Nói xong, hắn tung người đánh về phía Hắc Diệu.
Trong nháy mắt, Độc Cô Diễm đem độc dược đã sớm chuẩn bị xong lấy ra, đây là từ lúc hắn biết được mình trúng Hồng Nhan Lệ, từng sai người âm thầm vì mình chế tạo tuyệt độc, loại độc này vô sắc vô vị, chỉ cần khẽ thấm vào da, liền có thể giết người trong vô hình.
Độc Cô Diễm không muốn về sau mình bị Hắc Diệu dùng Hồng Nhan Lệ điều khiển, hắn liền có ý nghĩ dùng loại độc này cùng Hắc Diệu đồng quy vu tận, lúc trước hắn còn do dự, nhưng khi hắn thấy Hướng Tiểu Vãn bị nguy hiểm, hắn liền quyết định dùng nó.
Hắc Diệu nhìn Độc Cô Diễm đang lao tới, chau mày. Trong lòng rủa thầm. Độc Cô Diễm đáng chết này sao ý chí lại ương ngạnh như vậy, mình cũng đã dùng hết lực, sao hắn còn bình tĩnh như vậy.
Cắn răng. Hắc Diệu buông tha cho Độc Cô Diễm, nâng lên một chưởng đánh về phía Độc Cô Diễm.
Độc Cô Diễm chậm rãi mặc cho một chưởng kia rơi vào trên người hắn, hắn nhìn chằm chằm Hắc Diệu, phát ra tiếng cười lạnh lùng. “Hắc Diệu, lần này ta với ngươi cùng nhau xuống địa ngục.”
Nói xong, dùng sức bóp vỡ độc dược trong tay, độc khí tứ tán.
Loại độc này mặc dù vô sắc vô vị, nhưng đối với người rất mẫn cảm với độc như Hắc Diệu cũng đã kịp phản ứng, nhưng mà loại độc kịch liệt này lần đầu tiên hắn ta gặp phải, cho dù có muốn né tránh, cũng đã trễ, vô số độc khí bắt đầu tràn đầy vào trong cơ thể hắn ta.
Đôi mắt Hắc Diệu lạnh như băng, hắn ta điểm mấy huyệt toàn thân, sau đó không để ý độc tính, nhảy lên đánh về phía Hướng Tiểu Vãn.
Mắt thấy một đạo sát chiêu nhắm đến Hướng Tiểu Vãn, bóng dáng Độc Cô Diễm vội vàng xẹt qua, ôm chầm lấy nàng, chặn lại sát chiêu.
“Độc Cô Diễm ——” Hướng Tiểu Vãn thấy rõ người giúp nàng ngăn cản sát chiêu là Độc Cô Diễm.
Hắc Diệu nhìn chằm chằm người ngăn ở trước mặt Hướng Tiểu Vãn, hắn cũng hơi sững sờ, trong nháy mắt, Độc Cô Diễm vận dụng khí lực cuối cùng, một chưởng đánh vào bụng Hắc Diệu.
Hắc Diệu lui về sau mấy chục bước, nhổ một ngụm máu đen rồi đứng lại. Hắn cắn răng, nhìn chằm chằm Độc Cô Diễm cùng Hướng Tiểu Vãn.
“Độc Cô Diễm, sao chàng có thể ngốc như vậy.” Hướng Tiểu Vãn ôm Độc Cô Diễm suy yếu không chịu nổi, cả người lầm bầm.
Độc Cô Diễm ngẩng đầu nhìn nàng khẽ mỉm cười, muốn nói điều gì, vậy mà còn chưa kịp nói tiếng nào, hắn chỉ cảm thấy một trận lạnh như băng xuyên khắp toàn thân, sau đó té xuống đất, không còn hơi thở.
Hướng Tiểu Vãn choáng váng hoàn toàn, tuyệt vọng cùng đau khổ hợp chung một chỗ, nàng ngẩng đầu lên, đau đớn hét to. “Độc —— Cô —— Diễm ——”
Vào giờ khắc này Hắc Diệu cảm giác được Hồng Nhan Lệ trong cơ thể Độc Cô Diễm bắt đầu biến mất, điểm này chứng minh, Độc Cô Diễm đã chết.
Hắc Diệu lạnh lùng nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn, hai tròng mắt hơi lóe. Định đem cả phủ tướng quân giết chết, nhưng bây giờ hắn bị thương nặng như vậy, nhất định phải rời đi sớm một chút, vận công chữa thương.
Nữ nhân này biết được nhược điểm trí mạng của hắn, xem ra nhất định nàng còn biết được cái gì khác, hắn quyết định không giết nàng, đem nàng mang đi.
Hắc Diệu cất bước nặng nhọc hướng về phía nàng, hắn vươn tay đang muốn ôm Hướng Tiểu Vãn, lại bị đôi mắt chứa đầy sát khí dọa sợ.
Sát khí nồng đậm như vậy, cho dù là hắn năm đó tràn đầy cừu hận cũng không bằng, trên người Cửu Anh, quả nhiên có rất nhiều bí mật.
Hắn đối với quyết tâm mang Hướng Tiểu Vãn đi, càng chắc chắn.
Tay kia đụng phải Hướng Tiểu Vãn, đúng lúc này Hướng Tiểu Vãn đang la điên cuồng, song chưởng nhanh chóng, uy lực vô cùng từ nàng phát ra, lực của một chưởng kia, ngay cả Hắc Diệu cũng kinh hãi lui về phía sau.
Nhưng khi hắn lui về phía sau với tốc độ không sánh bằng một chưởng kia của Hướng Tiểu Vãn, đó là do nàng đang cực độ bi thương tuyệt vọng tung ra chiêu ‘ vùng nhất mã bình xuyên ‘ thứ hai, uy lực hơn chiêu thứ nhất nhiều lần.
Nếu như Hắc Diệu không bị thương, có lẽ sẽ có thể toàn lực mà chống đỡ, nhưng mà hắn bị thương nặng như vậy, không cách nào đỡ được một chưởng này, chưởng lực lao tới điên cuồng, nháy mắt đã rơi vào người hắn.
Hắc Diệu không thể lui được nữa, liền âm thầm vận công ngăn cản, lúc này chưởng lực kia mặc dù đánh trúng hắn, nhưng sẽ không thể làm hại tính mạng của hắn, chẳng qua là khi hắn trọng thương khá nặng, việc này càng khiến cho thương thế của hắn khó có thể khôi phục.
Sau khi Hướng Tiểu Vãn tung ra một chưởng, toàn thân suy yếu vô lực rũ xuống, nàng ôm Độc Cô Diễm thật chặt, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt.
“Diễm, chúng ta sinh tử không rời.”
Hướng Tiểu Vãn ngồi nỉ non, người đã hoàn toàn mất ý thức, không còn tri giác.
Hắc Diệu nhìn Hướng Tiểu Vãn, ôm nàng lên, tung người rời đi.
Ba ngày sau, hoàng cung.
Chung Ly Tuyệt đắc ý ngồi ở Chiến Hồn điện, ánh mắt quét qua các thần tử phía dưới, vẻ mặt lạnh lùng, biểu thị công khai tâm tình của hắn đang rất tốt.
“Ba ngày nay, có tra được tung tích Hướng Tiểu Vãn không?” Chung Ly Tuyệt hỏi các thần tử phía dưới âm thầm làm việc giúp hắn.
“Thưa hoàng thượng, kể từ khi Độc Cô Diễm chết, cả người Hướng Tiểu Vãn giống như là hồn ma, cựu thần tìm khắp cả Ngân Nguyệt vương triều, cũng không có hành tung của nàng ta, cựu thần nghĩ, có thể nàng ta đã chết.”
Chết sao?
Chung Ly Tuyệt phiền muộn, hắn phất tay với các thần tử phía dưới, ý bảo bọn họ rời đi.
Sau khi mọi người đi hết, Chung Ly Tuyệt thở dài phiền muộn.
Độc Cô Diễm chết khiến hắn không vui vẻ gì, lúc trước cho dù nằm mộng hắn cũng muốn đoạt lại binh quyền trong tay Độc Cô Diễm, nhưng bây giờ tất cả mọi thứ cũng đã trở lại trong tay hắn, hắn lại cảm thấy trống rỗng, trong đầu, nhớ lại hình ảnh khi lớn lên cùng Độc Cô Diễm.
“Diễm, ngươi thật sự đã chết rồi sao?” Hắn không thể nào tin nổi, Độc Cô Diễm cường hãn như vậy, lại dễ dàng chết như thế.
Đứng yên, đau đớn, canh tư...