đã che giấu
Nhưng ——
Vào lúc muốn chết này, cửa phòng bị người gõ.
“Dạ, người ở đâu?” thanh âm trong trẻo lạnh lùng rồi lại thẹn thùng của Tuyết công tử, vang lên ở ngoài cửa.
Từ lần trước gặp mặt, Tuyết công tử cũng đi theo Thượng Quan Dạ trở lại, bất kể Thượng Quan Dạ trừng hắn, hung hắn như thế nào, hắn đều không chịu đi, nói gì Thượng Quan Dạ ở đâu, Bạch Tuyết hắn cũng đến đó, sinh là người Thượng Quan Dạ, chết là quỷ của Thượng Quan Dạ.
Chính là bởi vì Bạch Tuyết cuốn lấy chặt, Độc Cô Sương mới có thể khẩn trương dùng mỹ nhân kế để giữ lòng Thượng Quan Dạ.
“Đáng chết.”
“Đáng chết.”
Thượng Quan Dạ và Độc Cô Sương đồng thời mắng ra tiếng. Bị quấy rầy khiến trong lòng hai người hận không được thể bóp chết Tuyết công tử này.
Tuyết công tử ngoài cửa thấy Thượng Quan Dạ lâu không trả lời một tiếng, không khỏi tội nghiệp nói: “Dạ, người không mở cửa, vậy ta đi vào nhé?”
Cái gì?
Hắn muốn đi vào?
Độc Cô Sương và Thượng Quan Dạ không khỏi vội vàng nhảy dựng lên, Thượng Quan Dạ kéo quần rồi mới phát hiện Độc Cô Sương đang nhìn một đống vải vụn trên đất oán niệm vô cùng.
Thượng Quan Dạ ngượng ngùng gãi gãi đầu, sau đó tay mau kéo Độc Cô Sương vào trong chăn, bao chặt lấy nàng, tuyệt đối không thể để Tuyết công tử chết tiệt kia thấy, coi như là một ngón tay cũng không được.
Làm xong tất cả, Thượng Quan Dạ lạnh lùng đi trước, mạnh mẽ mở cửa, đôi mắt mang theo sát khí nhìn chằm chằm Tuyết công tử ngoài cửa.
“Cút.”
Tuyết công tử rất uất ức, nhún bả vai, khóc không ra tiếng: “Dạ, người thật chán ghét ta như vậy sao?”
Thượng Quan Dạ đau cả đầu, đáng chết, hắn chưa từng thấy nam nhân dễ dàng khóc như vậy, quả thực là phiền chết rồi.
“Này, họ Bạch, về sau không cho nháo ở trước mặt ta.”
Nghe vậy, Tuyết công tử lập tức dừng lại động tác nức nở, đôi mắt điềm đạm đáng yêu nhìn Thượng Quan Dạ. “Dạ, ta không khóc, vậy người đừng chán ghét ta nha.”
Thượng Quan Dạ chỉ muốn đánh chết tên ngu ngốc này.
“Ta rất vội, không đếm xỉa tới ngươi. Cút.” Mẹ nó, quấy rầy hắn và Sương nhi ân ái, nếu như không phải nhìn hắn ta có cống hiến trong việc này, hắn đã sớm một chưởng đập chết hắn ta, làm sao còn để hắn ta dài dòng như vậy.
“Dạ, nhưng người ta...”
Rầm ——
Cửa mạnh mẽ đóng, ngăn cách mặt điềm đạm đáng yêu của Tuyết công tử.
Tuyết công tử tự tìm mất mặt, tinh thần chán nản, thật sâu nhìn cửa phòng Thượng Quan Dạ một cái, lúc này hắn mới xoay người trở về phòng.
Bên trong phòng, Độc Cô Sương nhô đầu ra, bất mãn nhìn chằm chằm Thượng Quan Dạ.
Đều là nam nhân này, không có gì rước lấy phiền toái lớn như Tuyết công tử.
Bẹt bẹt miệng, bất mãn hỏi: “Hắn đi chưa?”
Thượng Quan Dạ gật đầu. “Đi rồi.” Ánh mắt rơi vào trên vai thơm lộ ra của Độc Cô Sương, nơi đó có vết đỏ hắn vừa cắn, lúc này con ngươi trong sáng lại nổi dục vọng, dưới bụng cứng lên, lúc này càng thêm giơ lên cao cao.
“Sương nhi, chúng ta tiếp tục.” Đi tới trước giường, ôm Độc Cô Sương thật chặt.
Độc Cô Sương hơi giùng giằng, mọi người đừng hiểu lầm nha, nàng đang chơi muốn nghênh còn cự, nàng xem trong sách, phần lớn nam nhân đều thích kiểu này.
“Đừng á...” Nói không muốn, nhưng kia tay nhỏ bé cũng rất có tình sờ tới sờ lui ở trên trên người Thượng Quan Dạ.
“Sương nhi...” Thượng Quan Dạ khàn khàn hô nàng.
“Ừ?”
“Nàng thật là một tiểu yêu tinh.” Yêu tinh đặc biệt tới câu hắn hồn phách.
“Ghét...” Độc Cô Sương nũng nịu một tiếng, mắt long lanh mê ly, tóc đen đổ xuống chăn đệm, nằm ở trên giường, nổi bật lên da như tuyết, gương mặt hồng như múi đào, tâm Thượng Quan Dạ không khỏi rung động.
Tách chân Độc Cô Sương ra, cởi quần xuống, đang định động thân đi vào, hưởng thụ cảm giác ướt át chặt chẽ, nhưng lúc này, ngoài cửa đáng chết, lại vang lên thanh âm của Tuyết công tử biến thái.