Vũ Khí Hình Người

chương 37: c37: hướng dẫn sinh tồn ở trường học ma quỷ 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

37. Hướng Dẫn Sinh Tồn Ở Trường Học Ma Quỷ (2): Tất cả nhất định phải tuân thủ nội quy trường học.

Edit: Ry

Tiếng bước chân dừng lại ở bên ngoài, sau đó là âm thanh bé nhỏ khi chìa khóa tra vào ổ, nhưng họ nhanh chóng nhận ra cửa không hề khóa, có thể vặn tay nắm dễ dàng mở ra.

Hai nam sinh cũng mặc đồng phục màu xanh trắng bước vào, khuôn mặt cực kì tuấn tú, vóc dáng so với người đồng lứa có vẻ cao và gầy đến lạ thường, đại khái đều tầm 1 mét 9. Bọn họ đứng trước mặt Nguyên Dục Tuyết, thậm chí còn phải cúi xuống nhìn cậu.

Nam sinh vẫn luôn giữ nụ cười trên mặt mở miệng trước: "Hóa ra có người trong này, cậu là bạn học mới à? Chào cậu, tôi là Tăng Bạch, sau này chúng ta sẽ là bạn cùng phòng."

Thiếu niên bên cạnh anh ta có vẻ lạnh nhạt hơn, không mở miệng, con ngươi màu xám tro nhàn nhạt nhìn Nguyên Dục Tuyết, Tăng Bạch phải giới thiệu thay y: "Đây là em họ của tôi, Đường Viễn. Nó không thích nói chuyện lắm, cậu đừng để ý."

Nguyên Dục Tuyết "ừ" một tiếng.

Trông có vẻ cũng kiệm lời giống Đường Viễn.

Cũng may trong cả ba, ít ra có Tăng Bạch vừa cởi mở vừa thân thiện, anh ta hỏi tên của Nguyên Dục Tuyết xong thì nhiệt tình mời cậu dùng đi dạo trong trường, tiện thể nhìn xem có cần mua đồ đạc sinh hoạt gì không.

"Dù sao cũng là nơi chúng ta sẽ ở bốn năm mà." Tăng Bạch thở dài: "Nghe nói quy định của đại học Hòe Âm* rất nghiêm ngặt, một năm chỉ được rời trường một lần, còn phải luôn mặc đồng phục."

Nguyên Dục Tuyết như có điều suy tư, sau đó từ chối lời mời của Tăng Bạch.

"Tôi đi một mình." Cậu nói.

Lúc Nguyên Dục Tuyết rời khỏi kí túc xá, cậu nghe thấy Tăng Bạch nhỏ giọng nói với Đường Viễn.

"Xem ra bạn cùng phòng mới không dễ gần cho lắm."

...

Tòa kí túc xá của bọn họ có vẻ đã có tuổi, mặc dù chiếm diện tích lớn, nhưng công trình bên trong đã biến chất, vẻ ngoài tòa nhà cũng không phù hợp với tiêu chuẩn. Tường ngoài loang lổ tróc ra từng mảng sơn trắng, lớp gạch bên dưới vàng khè, trong góc còn mọc đầy xỉ rêu màu xanh ẩm ướt, kéo dài thành một đường màu xám tro.

Tòa nhà còn nằm ở phía Nam quay mặt về hướng Bắc, không thấy được ánh nắng, càng thêm u ám ngột ngạt.

Sau khi rời khỏi tòa kí túc xá, Nguyên Dục Tuyết thấy được ở dưới có đặt một cái bảng thông báo, trên đó có kèm bản đồ chỉ đường cho học sinh mới.

Cậu rà quét ghi lại bản đồ, suy nghĩ xem trước hết nên đi đâu điều tra.

... Tới nhà ăn đi.

Nguyên Dục Tuyết nhanh chóng quyết định, đột nhiên túi áo đồng phục của cậu rung lên. Nguyên Dục Tuyết ngẩn ra, tìm được một chiếc điện thoại di động trong túi.

Cậu nhanh chóng tìm ra phương pháp sử dụng điện thoại di động, mở khóa màn hình tắt đồng hồ báo thức đi, vừa hay nhìn thấy nhắc nhở tin nhắn mới.

Chủ nhân của chiếc điện thoại này hình như đã tham gia vào mấy nhóm chat của trường, thông báo đến từ nhóm "Giao lưu sinh viên mới khóa 21 của đại học Hòe Âm". Đúng lúc khung chat nhảy ra, một sinh viên có biệt danh là "Mộc Mộc chơi game cầu lập team", hắn nói mình đang chơi một game sinh tồn cực kì thú vị, hỏi có bạn học nào muốn chơi cùng không, hắn sẽ mời vào đội rồi cùng đi cày cấp.

Hoàn cảnh của phó bản lần này rất đặc biệt, số lượng NPC đông đảo hơn hẳn người chơi. Thế nên đây thực chất là người chơi tham gia phó bản đang ngầm tìm kiếm đồng minh để lập đội, thường thì luôn được người chơi hưởng ứng, nhất là người chơi mới sẽ càng có xu hướng gia nhập đoàn thể. Nhưng loại ám chỉ này với một người máy mà nói ---- Quá khó để cậu có thể hiểu được. Thế là Nguyên Dục Tuyết thản nhiên tắt khung chat, khóa điện thoại lại, tiếp tục đi về phía nhà ăn.

Nơi Nguyên Dục Tuyết tiến vào chính là nhà ăn lớn nhất trong cả bốn cái của trường, vẫn chưa tới giờ ăn, nhưng các quầy bán đồ đều đã mở cửa. Số lượng học sinh trong nhà ăn cũng không nhiều, lẻ tẻ vài bàn.

Nguyên Dục Tuyết căn cứ vào trình tự của các học sinh khác, xếp hàng, quét thẻ, bắt chước bạn học sinh trước mình gọi hai món mặn, sau đó một mình ngồi xuống bàn ăn, bắt đầu dùng cơm.

Thức ăn của căng tin thật ra cũng chỉ bình thường, mùi vị tàm tạm không có gì lạ. Nhưng với Nguyên Dục Tuyết mà nói, cậu chưa từng được tiếp xúc với loại thức ăn nóng hổi như vậy, hương vị vô cùng mới lạ, rất thỏa mãn môi lưỡi lẫn dạ dày của cậu. Nguyên Dục Tuyết quan sát cách dùng đũa của những người khác, máy móc bắt chước họ. Giải quyết xong đống thức ăn, cậu lại bắt chước những người khác đặt khay vào trong tủ đựng đợi nhân viên mang rửa, lúc này mới phát hiện 40 phút an toàn đã sắp kết thúc.

Điều tra vẫn có kết quả.

Ví dụ như là đồ ăn ở căn tin khá ngon.

Nguyên Dục Tuyết trầm mặc nghĩ, khi cậu chuẩn bị tiến về dãy phòng học, hệ thống xuất hiện đổi mới.

Chùm sáng màu bạc đan lại thành một cái bảng nhảy lên trước mắt cậu ----

[Kích hoạt phó bản Trường Học Quỷ Hòe Âm

Mùa chào đón học sinh mới mỗi năm lại đến, bạn trở thành sinh viên năm nhất của đại học Hòe Âm.

Ở đây, bạn gặp được những người bạn học thân thiện cởi mở, gặp được thầy cô hiền từ học rộng hiểu nhiều, gặp được nhân viên quản lý nhiệt tình giúp đỡ người khác, đồng thời học được tri thức mới lạ đủ để bạn hưởng thụ cả đời.

Với điều kiện tiên quyết là bạn không làm trái với quy định của trường.

Nhiệm vụ chính: Vượt qua bài thi giữa kì và sống đến lúc phó bản kết thúc.

Nhiệm vụ chi nhánh: 1. Không bị bất cứ NPC nào phát hiện thân phận người chơi

2. Bổ sung một nội quy của trường

3. Làm trái với một nội quy của trường]

Vượt qua bài thi giữa kì là sao? Thi những cái gì vậy?

Nguyên Dục Tuyết suy tư, đọc xong nhiệm vụ chính cũng tiện thể gom nhiệm vụ chi nhánh vào trong phạm vi cần hoàn thành.

Không bị phát hiện thân phận, bổ sung một nội quy, và... Làm trái với một nội quy của trường.

Cái cuối cùng dường như xung đột với giới thiệu của phó bản, rõ ràng mang tính nguy hiểm.

Sau khi Nguyên Dục Tuyết đọc xong nhắc nhở về nhiệm vụ, điện thoại di động trong túi lại một lần nữa rung lên. Cậu mở điện thoại, phát hiện trên đỉnh giao diện có một nhóm chat mới.

[Nhóm lớp 1, 2 hệ Quản Lý Thư Viện khoa Ngôn Ngữ khóa 21 của đại học Hòe Âm]

Chủ nhiệm lớp: @toàn thể thành viên Trong vòng 20 phút mời các bạn sinh viên năm nhất tới phòng 404 tòa Phong Đô tham dự buổi chào mừng sinh viên mới, ai không tới tự gánh hậu quả.

Tòa Phong Lâu là một tòa tổng hợp mà trước đó Nguyên Dục Tuyết đã thấy trên bản đồ, nó ở trong khuôn viên trường, cách vị trí phòng ăn số 1 hiện giờ của cậu cũng không xa. Nhưng từ kí túc xá đến đó thì phải đi một quãng đường dài, nếu không mượn được xe để di chuyển trong sân trường chỉ sợ khó mà đến kịp.

Nguyên Dục Tuyết nhanh chóng khởi hành, đi bộ chừng mười phút đã đến nơi. Có lẽ là do chưa chính thức khai giảng nên trong tòa nhà không có nhiều sinh viên, nhưng thang máy gặp trục trặc bị treo biển báo hỏng, chỉ có thể leo cầu thang bộ.

Nguyên Dục Tuyết rất mau lên được tới hành lang tầng 4, thuận theo số thứ tự, căn phòng thứ 4 chính là phòng học 404.

Trong phòng đã có vài học sinh đang ngồi, chiếm vị trí vàng ở hàng số hai ba bốn.

Lúc Nguyên Dục Tuyết bước chân vào, một người trong số đó đã vẫy tay với cậu.

"Nguyên Dục Tuyết, bên này!" Chàng trai toét miệng cười khoe hàm răng trắng, rất nhiệt tình chào hỏi cậu: "Bọn mình ngồi chung đi."

Là Tăng Bạch.

Lần này Nguyên Dục Tuyết không từ chối, đi tới ngồi xuống vị trí trống bên cạnh anh ta.

Tăng Bạch chủ động mở miệng bắt chuyện: "Cậu tới nhanh ghê. Chủ nhiệm lớp mình nghiêm khắc thật đấy, tự dưng thông báo như thế, chỉ cho có hai mươi phút, tôi còn sợ chạy tới không kịp cơ."

Nguyên Dục Tuyết đáp: "Đúng lúc tôi ở gần đây."

"Tôi với Đường Viễn cũng thế, may mà bọn tôi ở thư viện ngay bên cạnh. Thư viện của đại học Hòe Âm nổi tiếng lắm, xây dựng rất đẹp." Tăng Bạch gật gù, như thể thuận miệng lơ đãng hỏi thăm: "Cậu có phát hiện ra gì không?"

Nguyên Dục Tuyết bình thản trả lời ngay: "Nhà ăn."

"Ồ?" Tăng Bạch hơi mở to mắt, dường như còn ghé sát gần, chăm chú nhìn Nguyên Dục Tuyết: "Nhà ăn thế nào?"

"Đồ ăn khá ngon." Nguyên Dục Tuyết đáp.

"..." Tăng Bạch hơi im lặng vài giây: "Chỉ vậy thôi sao?"

Nguyên Dục Tuyết liếc anh ta, không trả lời.

Vừa rồi hình như cậu không thể khống chế bản thân, cứ thế trả lời câu hỏi của Tăng Bạch --- loại cảm giác này rất kỳ quái. Thế nên Nguyên Dục Tuyết quyết định tạm thời không nói chuyện với anh ta nữa.

Mà vẻ mặt Tăng Bạch lại trở nên quái dị, cũng không tiếp tục truy hỏi.

Phòng học lục tục có sinh viên mới của chuyên ngành Quản Lý Thư Viện chạy tới, mặc dù vẫn có vài chỗ trống, nhưng cũng tầm bốn mươi người, phù hợp với sĩ số của hai lớp cộng lại.

Đúng hai mươi phút sau thông báo, một người phụ nữ trông đã ngoài 40, dáng người dong dỏng, ngoại hình có phần tiều tụy tiến vào trong lớp.

Bà mặc một chiếc áo khoác đồng phục màu xanh ngọc, không phù hợp với khí chất lắm, thậm chí còn có vẻ hơi khoa trương buồn cười, cứ thế bước lên bục giảng dạy hơi cao, dùng cặp mắt hãm sâu vào trong hốc đảo quanh phía dưới, cái nhìn khá là nghiêm khắc.

Phòng học lặng ngắt như tờ, không ai châu đầu ghé tai, cực kì tôn kính chờ đợi vị chủ nhiệm lớp này dạy bảo, ít nhất về mặt kỉ luật không có bất cứ vấn đề nào đáng để nhấn mạnh. Thế nên vị chủ nhiệm lớp này bỏ qua mục ra oai phủ đầu, mở miệng giới thiệu: "Tôi họ Nghiêm, các em có thể gọi tôi là cô Nghiêm, cũng có thể gọi tôi là chủ nhiệm Nghiêm."

Ngay khi cô dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ dè dặt, một nữ sinh luống cuống đứng ở cửa, hai gò má đỏ bừng, không biết là do kịch liệt chạy tới hay là do quá căng thẳng mà chóp mũi đổ đầy mồ hôi, vô cùng sợ hãi nhìn bà: "Cô, cô Nghiêm ạ."

"Em xin lỗi, em tới muộn." Cô gái luống cuống giải thích: "Kí túc xá cách nơi này hơi xa..."

Vẻ mặt của chủ nhiệm Nghiêm khá nghiêm trọng, trở nên u ám, khó coi đến mức người chơi trong lớp phải bắt đầu cầu nguyện ----

Nữ sinh này tốt nhất là NPC chứ không phải người chơi.

Chứ đây rõ ràng là tiêu chuẩn để giết mạng đầu tiên!

Nhưng bất ngờ hơn cả là chủ nhiệm Nghiêm lại không trách móc gì nặng nề, cũng không để nữ sinh đứng ngoài đợi mà dùng một giọng điệu khá lạnh lùng nói: "Vào đi."

Đợi đến khi nữ sinh tay chân cứng đờ ngồi xuống ghế ở hàng đầu tiên, bà mới tiếp tục mở miệng: "Ngày mai sẽ là ngày khai giảng chính thức, các em tự lên hệ thống giáo vụ của trường để tải thời khóa biểu về."

"Tôi không có gì để dặn dò hết, chỉ hi vọng các em, cần phải, khắc sâu vào đầu, và tuân thủ nội quy của trường một cách nghiêm chỉnh."

Chủ nhiệm Nghiêm vừa nói vừa bật máy tính lên, màn hình lớn trước mặt hiện lên một tệp văn bản, tiêu đề được ghi chú bằng màu đỏ tươi thô to:

[NỘI QUY TRƯỜNG HỌC]

[Gửi tới sinh viên các khóa của đại học Hòe Âm:

Một, cấm trốn học.

Hai, không được trở lại kí túc xá sau 20:00 giờ. Trước 21:00 phải tắt đèn, về giường đi ngủ, cấm sử dụng mọi công cụ chiếu sáng, cấm trò chuyện với nhau. Tất cả tiếng động lạ mọi người nghe được lúc nửa đêm đều do quản lý kí túc xá đang xem phim kinh dị, đó là chuyện rất bình thường, không cần phải hoài nghi.

Ba, tất cả thầy cô khi lên lớp đều thống nhất cách ăn mặc. Xin đừng để ý tới những gì giáo viên không mặc đồng phục cố định nói, lúc cần thiết có thể liên hệ nhân viên quản lý để mời thầy cô đó rời đi. Nếu gặp phải giáo viên mặc đồng phục màu đỏ mời lập tức rời khỏi hiện trường, không được để lộ ra rằng bạn có thể trông thấy người đó, càng không nên quay đầu lại.

Mong các bạn tuân thủ nội quy trường học.

Nội quy sẽ tiến hành đổi mới bất cứ khi nào cần. Chúc mỗi bạn sinh viên thành công trên con đường học vấn, thuận lợi tốt nghiệp.]

Ngoài nội quy thứ nhất và nửa đầu của nội quy thứ hai, mấy cái còn lại đọc sao cũng thấy có vẻ kinh dị.

Phòng học lặng ngắt như tờ, một vài sinh viên đã lộ vẻ sợ hãi căng thẳng.

Chủ nhiệm Nghiêm liếc nhìn đám sinh viên mới này.

Giọng bà khản đặc, một lần nữa lặp lại: "Tiết sinh hoạt lớp đầu tiên đến đây là kết thúc."

"Tôi nhấn mạnh lần cuối cùng --- Cần phải tuân thủ nội quy trường học."

Tác giả có lời muốn nói:

Cách viết nội quy trường học có tham khảo từ quy tắc chuyện lạ đô thị, ai muốn đọc ngọn nguồn của cảm hứng có thể thử tìm sở thú trên đảo A*, tốt nhất là đọc vào ban ngày nha owo

*Cái này hình như là tên một bộ truyện kinh dị, tuy nhiên tui search thì không ra kết quả nào cụ thể mà toàn review/hoặc chap truyện, ai tinh thần vững thì có thể search đọc thử A 岛动物园.

Ghét thật, phó bản này không cho phép tùy tiện đặt tên, chẳng tiện cho độc giả (tác giả) ghi nhớ (lười biếng) gì cả

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio